brian-erickson-ukqbuiyk6zm-unsplash

Tôi đã gặp con người thật của mình khi chạy bộ

Khi chạy bộ, tôi có cơ hội gặp được chính con người thật của mình, không còn danh lợi, tiền bạc, không còn những suy nghĩ luẩn quẩn của cuộc sống mưu sinh. Trạng thái đó đã đưa tôi trở về với thực tại của chính mình.

Ai đó hỏi trong khi chạy tôi thường nghĩ gì? Tôi không biết mình nghĩ gì nữa, không cụ thể một suy nghĩ nào, chỉ thỉnh thoảng chợt có vài dòng suy nghĩ hiện lên trong tôi rồi đọng lại hoặc tan biến một cách lặng lẽ.

Tôi cảm nhận rõ thực tại hơn bao giờ hết, tôi cảm nhận được từng thớ thịt trên cơ thể, từng múi cơ phản hồi lại bộ não một cách rõ rệt. Tôi nghe thấy tiếng tim đập, quả tim cần mẫn bơm máu khắp cơ thể cho tôi sức mạnh và sự chịu đựng trong một quãng đường dài. Tôi lắng nghe hơi thở của chính mình. Từng nhịp, từng nhịp dài…

Ban đầu, tôi coi chạy bộ chỉ đơn giản là một môn thể dục rèn luyện sức khỏe, nó giống như chơi cầu lông hoặc bóng bàn mà hồi trung học tôi thường chơi. Nhưng dần dà khi đã quen với cường độ chạy, tôi cảm thấy trong môn chạy bộ có nhiều ý nghĩa sâu xa hơn thế.

Chạy giống như đưa con người ta vào một trạng thái tôi xin tạm gọi là chánh niệm. Tôi không phải là người theo đạo Phật nhưng ít nhiều cũng nghe qua khái niệm về chánh niệm. Đó là cảm giác khi ta hoàn toàn chú tâm vào thực tại, cảm nhận được hết mọi thứ xung quanh ta một cách rõ rệt. Đó cũng là một trạng thái hiếm có của con người trong guồng quay cuộc sống hiện đại.

Có thời gian tôi rất quan tâm đến vấn đề thành tích bởi tôi là một người khá hiếu thắng. Từ nhỏ khi chơi bất kỳ môn thể thao nào tôi đều coi việc chơi môn đó là nghiêm túc. Tức là có thắng, có bại và điều đó ảnh hưởng nhiều đến tâm trạng tôi. Trong tài khoản mạng xã hội của tôi có bạn bè cũng tham gia môn chạy này và họ thường xuyên đăng tải lên mạng những thành tích mà họ đạt được. Ban đầu tôi tỏ ra không mấy quan tâm nhưng dần dà cũng chú ý đến thành tích của họ xem sao. Tôi chưa tham gia vào bất cứ hội nhóm hay được ai hướng dẫn cơ bản về môn chạy nhưng tôi nghĩ rằng mình có thể chạy tốt hơn họ, mặc dù không thực sự biết kết quả tốt hơn là bao nhiêu. Nhưng càng chạy nhiều tôi càng thấy thành tích không còn quan trọng nữa. Khi chạy một mình tôi không có và không cần phải thi đấu với ai, không cần quan tâm đến thắng bại, chỉ quan tâm đến thế giới nội tâm của tôi đạt được điều gì.

Tại sao đạt được những điều này khi chạy bộ mà không phải là bất cứ môn thể thao nào khác? Với trải nghiệm của cá nhân, thật khó để có thể suy nghĩ một cách sâu sắc về điều gì khi tôi làm bất cứ việc gì khác. Trong khi chạy, tôi thường đưa bản thân vào một trạng thái cô độc đến kì lạ. Chỉ có tôi với cơ thể, trái tim và khối óc của chính tôi. Có lần, tôi đối diện với con người thật sâu thẳm trong mình trong toàn bộ thời gian chạy quãng đường 30km, tổng thời gian gần 3 giờ đồng hồ. Thật vậy, trong quãng thời gian đó, tôi thấy mình đã đi một chặng đường dài bằng quãng thời gian 27 năm kể từ lúc tôi sinh ra. Tại sao lại như vậy? Tôi xin giải thích rõ hơn.

Chúng ta kể từ lúc lọt lòng mẹ được ấp ôm trong vòng tay nâng niu của cha mẹ, đến độ tuổi đi học, bắt đầu quãng thời gian gia nhập xã hội thu nhỏ với những quy tắc, luật lệ của riêng nó. Hết tuổi học trò, lại bắt đầu thời gian xa gia đình để đến một thành phố hoàn toàn xa lạ để học tập và mưu sinh. Mặc dù trải qua hết quãng thời gian đó nhưng thử hỏi có ai nhớ và ghi lại được hết những ký ức đã xảy ra. Tôi dám cá chắc là ngày hôm nay khi đọc những dòng này bạn đã quên mất ngày này vào tuần trước mình làm những gì, cảm thấy những gì rồi. Bởi vì trí não người chỉ có thể ghi nhớ sâu sắc một số sự kiện, cảm xúc gây ấn tượng với mình. Vậy thì tua lại quãng thời gian 27 năm của tôi, tôi chỉ nhớ chập chờn những hình ảnh quá khứ xảy ra trong tâm trí. Biết bao sự việc đã xảy đến với tôi, để tạo nên con người tôi ngày hôm nay. Trong lúc chạy bộ, những sự việc đó dần hiện lại trong tâm trí tôi.

Tôi đã đi sâu vào tận cùng trong tâm hồn mà không cần phải có một người tác động, một loại thuốc kích thích thần kinh hay một nghi thức mang tính tâm linh. Tôi chưa phải là người chạy giỏi hay runner gì, điều tôi muốn nói chỉ đơn giản là tôi là người yêu thích chạy và nhờ chạy, tôi đã có một hoạt động mang ý nghĩa tâm linh có ích lợi cho chính bản thân mình. Tôi không khuyên ai hãy dành thời gian chạy bộ như kiểu “Hãy chạy đi vì nó tốt cho sức khỏe”, tôi mong những người chạy khác cũng đạt được những lợi ích về sức khỏe tinh thần ngoài vấn đề thể chất như chính tôi.

Tôi cũng chưa biết liệu mình còn gắn bó với môn chạy bộ đến bao giờ, có lẽ là cho đến khi tôi còn khả năng chạy được. Vì chạy bộ tương đối đơn giản, bạn chỉ cần một con đường, một đôi giày và một tinh thần sẵn sàng là bạn có thể làm được dù đang ở bất kỳ nơi đâu. Đây là rào cản gia nhập “ngành” thấp nhất tôi từng biết.

Tác giả: thanhtq1009

Đánh giá nội dung bài viết

Để lại bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to site top