luke-brown-alpha-centauri

Một người vô thần gặp được God khi dùng nấm thức thần

Tôi đã là một người vô thần cuồng nhiệt cả đời mình. Tôi đã đọc nhiều cuốn sách có tư tưởng hoài nghi, nghe hàng giờ đồng hồ các podcast chống tôn giáo, và thời còn trẻ tôi đã tranh luận với bất kỳ người hữu thần nào chịu được chuyện đó. Trong vài tháng, tôi đã thử nghiệm hay nói thẳng là lạm dụng chất thức thần. Tất nhiên tôi đã nghe nhiều câu chuyện về những người gặp được các thực thể hoặc “God” với liều lượng cao, nhưng nghĩ rằng nó chắc chắn là sự phản ánh niềm tin của họ, hoặc nên bị bác bỏ, vì trải nghiệm đó xảy ra trong trạng thái tâm trí bị thay đổi. Trước trải nghiệm này, tôi đã dùng 6-8 tabs LSD trong một ngày, cảm thấy bản thân tan biến thành màu sắc, nhưng không có thực thể nào ở đó. Vì vậy, tôi nghĩ rằng tôi đã an toàn trước bất cứ điều gì được cho là siêu nhiên. Nhưng nó đã xảy ra với tôi khi dùng nấm thức thần.

Vào đêm giao thừa, tôi quyết định kết thúc năm bằng cách tự thưởng cho mình một buổi xem non-stop bộ ba (trilogy) phim yêu thích của tôi, Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn, trong khi trip liều thấp để tăng cảm nhận cho bộ phim. Tôi đã hẹn giờ để Con Mắt của Sauron sẽ bị phá hủy vào đúng nửa đêm. Tôi đã dùng ½ tab cho tập 1 (Hiệp hội Nhẫn Thần). Không có hiệu ứng thị giác (visuals) nào, nhưng tôi thấy có nhiều cảm xúc hơn, rất là tuyệt. Đối với tập 2 (Hai Tòa Tháp), tôi dùng thêm 1.5g cubensis. Đối với tập 3 (Sự trở lại của nhà Vua), tôi biết mình sẽ cần dùng nhiều hơn vì tôi đã trip cả ngày rồi, vì vậy tôi đã dùng thêm 3.5g. Một giờ sau, tôi tự nói với chính mình, “đậu má, đang là giao thừa mà, chơi tới nóc luôn!” Vậy là tôi dùng thêm 3g nữa, tổng cộng là 6.5g. Sau đó tới giữa bộ phim, “Nó” đã hiện ra với tôi.

Những hình ảnh visuals đầu tiên hiện ra khi tôi nhắm mắt lại. Nó xuất hiện như một thực thể của hình học phân dạng (fractal) vô hạn và luôn biến đổi. Một cảm giác yêu thương bao la tràn ngập trong tôi. Trước giờ tôi ít nhiều giống như một người tự kỷ, và luôn cảm thấy khó khăn với sự đồng cảm và cảm xúc yêu thương. Cảm xúc đó xảy ra rất mãnh liệt và khiến tôi cảm động đến mức tôi đã khóc. Tôi thề rằng nó đã nói với tôi mặc dù không nghe thấy gì, gần như thể “Nó” đang hướng dẫn suy nghĩ của tôi. Tôi thậm chí còn hồi đáp lại trong tâm trí của mình. Tôi bắt đầu nhìn thấy “Nó” trong tất cả các visuals của mình khi Nó tiết lộ rằng Nó là một phần của vạn vật, vũ trụ chỉ là cái bóng của chính Nó. Tôi đã thấy được tại sao vũ trụ được giải thích thông qua toán học vì “Nó” là một thực thể của toán học thuần túy. Tôi có thể thấy rằng tình yêu là điều quan trọng nhất và cũng là lý do thật sự vì sao vũ trụ tồn tại.

Mọi người đều đang đi trên cuộc hành trình của riêng mình và những gì đã xảy ra với tôi là một trải nghiệm thiết yếu mà tất cả mọi người đều có nhưng có thể mất nhiều kiếp sống để một số đến được đó. Nhiều lần tôi đã chiến đấu với Nó khi cố gắng nhắc lại với bản thân rằng tôi đã đã dùng thuốc và Nó không thể là thật, nhưng “Nó” rất dai dẳng. Lần đầu tiên trong đời, tôi nghi ngờ về vũ trụ quan của mình.

Cuối cùng tôi cũng hiểu tôn giáo đến từ đâu, từ chất thức thần. Các pháp sư, thầy tu, nhà tiên tri thời xưa đã sử dụng những chất này vì những linh ảnh, và tri thức về sự tồn tại hàng ngàn năm này. Chỉ vì sự bất toàn và thành kiến của con người, những sự thật này mới trở nên biến dạng và được áp đặt để theo đuổi quyền lực và lòng tham. Tôn giáo [của ego, không phải tôn giáo đích thực] chính là như thế, nó không phải là sự thật mà là việc lạm dụng tôn giáo để kiểm soát người khác và tạo điều kiện cho chủ nghĩa bầy đàn.

Thành thật mà nói, tôi không biết mình đang đứng ở đâu nữa. Tôi vẫn chưa tin, nhưng giờ đây tôi có nhiều nghi vấn. Tôi vẫn không chắc mình có thể tin tưởng vào những sự thật được tìm thấy ở trạng thái tâm trí bị biến đổi bao nhiêu. Tôi vẫn còn rất nhiều câu hỏi. Chẳng hạn: Tại sao vũ trụ lại như vậy? Nếu vũ trụ được tạo ra vì tình yêu thì tại sao lại có nhiều sự căm ghét? Tại sao vũ trụ quá rộng lớn nhưng sự sống lại không thấy đâu [trừ ở Trái Đất]? Tại sao lại có những quy luật vật lý tưởng như vô dụng chẳng hạn như độ phức tạp của “Mô hình chuẩn”? Nếu linh hồn bằng cách nào đó sống sót qua cái chết để được tái sinh, thì điều đó xảy ra theo cơ chế nào? Làm thế nào để một linh hồn giao tiếp với tâm trí? Tại sao một tâm trí đã hỏng hóc có thể thay đổi một người mãi mãi? Có phải tất cả mọi sinh linh cũng trải qua cuộc hành trình này không? Đa vũ trụ (multiverse) có tồn tại không, và cơ học lượng tử có thể giải thích nó như thế nào?… Còn rất nhiều câu hỏi nữa.

21 câu hỏi quan trọng sau khi giác ngộ bạn sẽ trả lời (đúng) được

Một ngày nào đó tôi có thể trở lại cõi giới đó và tìm kiếm câu trả lời, nhưng mặc dù được chào đón bởi không biết nó là cái gì, tôi vẫn không cảm thấy mình thuộc về nơi đó. Chưa. Thực lòng tôi cảm thấy sợ thử nấm một lần nữa vì điều đó. Tôi rất có thể nghiên cứu thêm về những gì người khác đã trải qua, những gì một số tôn giáo như Phật giáo đã nói, có lẽ. Mặc dù tôi vẫn không nghĩ rằng những câu chuyện về niềm tin của Do Thái-Cơ đốc giáo có thể giúp ích được gì nhiều.

Luân Hồi đã từng được giảng dạy trong Kitô giáo thời kỳ đầu

Tôi đã cố gắng tìm một ảnh minh họa cho những gì tôi đã thấy và đây là hình ảnh gần nhất mà tôi có thể tìm thấy. Những gì tôi đã thấy thì không cụ thể, phức tạp hay rõ ràng như thế. Nó giống như một hậu ảnh (afterimage) của một cái gì đó tương tự như vậy.

Tác giả: u/AddictedByTheVoid
Biên dịch: Prana – SUYNGAM.VN

Đánh giá nội dung bài viết

Để lại bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to site top