Hôm trước nhà thực dưỡng quốc tế Lương Trùng Hưng có chia sẻ với tôi một câu chuyện có tên là “LÀM SAO ĐỂ NUÔI DẠY CON THÔNG MINH.” Câu chuyện này bác cũng đã chia sẻ với cộng đồng cách đây cũng 4 năm rồi. Đối với tôi giá trị của câu chuyện mà bác kể là vô giá. Vì sao tôi lại xem đó là vô giá. Bởi vì câu chuyện của bác cho tôi sự nhìn nhận rõ ràng hơn về nguồn gốc trí tuệ trong tâm thức của mình, tôi có niềm tin mạnh mẽ vào câu chuyện của bác vì nó liên quan mật thiết đến quá trình hình thành nên con người tôi hiện tại. Trước khi kể cho mọi người nghe về câu chuyện của tôi, tôi xin được dành vài lời tri ân đến bác Hưng cũng như trích dẫn nguyên văn câu chuyện giá trị của bác đến với các anh chị em.
Bác Hưng hiện tại đã 70 tuổi, cuộc sống của bác ở bên Sydney (Úc) đầy đủ, thoải mái. Con cái của bác đều công thành danh toại, vợ chồng sống hạnh phúc. Bác không mưu cầu gì ở nhân loại cả, bác chỉ muốn cho đi. Nên những kiến thức mà bác chia sẻ với tôi, tôi cảm nhận được một sự cao cả là tinh hoa của cuộc đời bác thực nghiệm, minh chứng và đúc kết lại. Xin phép được trích dẫn nguyên văn câu chuyện bên dưới:
Tôi có ý định viết bài này lên mạng từ lâu, nhưng còn ngần ngại vì nhiều lý do khác nhau. Nay thì những lý do đó tuy có giảm dần nhưng cùng lúc lại phát sinh nhiều lý do khác. Thế thì không lẽ ôm kín chuyện hữu ích mà không bày tỏ? Thôi thì cứ viết tuy biết rằng viết xong sẽ có người đọc khen chê, bình luận. Suy cho cùng lúc gần đây tôi đã không nương tay sỉ vả các tay cố chấp, cực đoan, quá khích….mặc cho ai nghĩ mình ra sao cũng được thì nay nếu viết ra điều này thì cùng lắm cũng bị một số người oán ghét mình chẳng nhiều hơn nữa đâu mà sợ!
Bây giờ tôi xin bắt đầu:
“Vào dạo năm 1992, một ngày đẹp trời, mà ngày hôm trước, con gái tôi Lương Phụng Tiên yêu cầu tôi dành cho nó một ít thời giờ để nó có thể đặt ra một số câu hỏi, và nó muốn tôi trả lời một cách đầy đủ và trọn vẹn điều mà nó thắc mắc muốn hỏi cho cặn kẽ:
– Thưa ba, theo con biết thì trong một gia đình, số lượng con cái có thể là 1, 2, 3, 4 hay nhiều hơn 10 người, cho dù bao nhiêu đi nữa thì trong số con cái của một gia đình nếu có 1 đứa “khôn ngoan vượt trội” thì đó là điều bình thường theo định luật “ngẫu nhiên”; nếu có 2 đứa con “khôn ngoan vượt trội” là điều khá bất thường; nếu có 3 đứa con “khôn ngoan vượt trội” là điều hoàn toàn không tin được và nếu có 4 đứa con “khôn ngoan vượt trội” là điều “phi lý” và chắc chắn 100% nó phải có lý do của nó.
– Tại sao con nói như vậy?
– Vì con nhận biết anh con, chính con và 2 em của con đều là các đứa “khôn ngoan vượt trội.”
Ngay thời điểm con gái tôi đặt câu hỏi, tôi cũng không biết hết tất cả những gì gọi là “vượt trội” của chúng nó, chỉ có cái cảm nhận là con mình khá khiêm nhường và thông minh, mặc dù cũng ham chơi, ít học nhưng nếu việc gì có nó tham gia là hầu như luôn được số đông bầu làm lãnh đạo; đi học thì luôn dẫn đầu lớp, dẫn đầu trường…. (các con tôi luôn được trường trung học bầu chọn làm “captain”, ngoại trừ khi nó chối từ hoặc tự ý xin làm thấp hơn).
Tôi trả lời:
– Trước đây khi còn đi học, vì hoàn cảnh gia đình không thể có mặt thường xuyên trong lớp nên lúc học cấp 3 (lúc trước gọi là trung học “đệ nhị cấp”) ba chọn ban A, tức là ban Sinh Hóa (bấy giờ gọi là ban Vạn vật & Lý Hóa). Vì là ban Sinh Hóa cùng lúc ba phải di chuyển thường xuyên trên xe hơi để mua bán làm ăn nên ba luôn đem theo xe rất nhiều sách vở để “gạo bài” và trong số sách vở mà ba đọc lúc đó tình cờ ba đọc được bài nghiên cứu có giá trị như sau:
Người ta đem phối giống 2 con ngựa: con cái thuần chủng lông trắng, con ngựa đực cũng thuần chủng lông trắng nhưng được sơn vằn đen giống hệt ngựa vằn, cả hai con ngựa này ở 2 nơi khác nhau và không hề biết nhau trước đó, khi sinh ra bầy con 4 con ngựa thì có 1 con ngựa con là ngựa vằn đen (vì ngựa vằn đen con này không do “chủng loại” mà là do “tưởng tượng” của ngựa cái nên sau một thời gian, cái vằn đen này mờ nhạt dần và biến mất).
Cũng có những thí nghiệm khác tương tự và có cùng kết quả nên công trình nghiên cứu kết luận:
Nếu muốn có con thông minh thì nên áp dụng :
1) Cả vợ hay chồng nên cùng có một tư tưởng là mình quyết tâm tạo ra 1 đứa con thông minh xuất chúng.
2) Trong thời gian chuẩn bị nên ăn uống chừng mực, chọn lựa thức ăn tinh khiết, nhiều ngũ cốc, rau đậu, ít thịt, kiêng rượu, cà phê, thuốc lá, các loại thuốc Tây làm bằng hóa chất hay các thức ăn đóng chai, đóng hộp….(rất gần với thực dưỡng).
3) Một khi biết mình mang thai, người nữ cần suy nghĩ tích cực hơn: nếu trong tâm trí người nữ trước đây từng tôn sùng một người nào, ví dụ nhà bác học Albert Einstein, thì tìm ngay hình của nhà bác học này để trong ví, để ngay đầu giường, treo khắp nơi trong nhà, và mỗi khi nhìn thấy hình của nhà bác học này thì người nữ cần nhắm mắt lại, quán tưởng rằng đứa con trong bụng mình sẽ “khôn” bằng hay nhiều hơn nhà bác học này! Làm như vậy càng nhiều càng tốt cho đến khi sinh nở.
Nghiên cứu này cũng cho biết là những người tự cao, tự đại cũng thường có những đứa con khôn ngoan vượt bậc! (Họ không khuyên dạy mình tự cao, tự đại nhưng đây là điều họ tìm ra.) Người nữ cũng nên nghe nhạc êm dịu, xem phim khoa học, tránh xem phim bạo động, nhạc kích thích….
4) Cùng lúc người nam nên tạo nhiều thuận lợi cho vợ như trìu mến, yêu thương, chăm sóc, che chở, bảo vệ, bênh vực, v.v… luôn luôn tạo điều kiện thuận lợi và dễ dàng, tốt nhất cho vợ.
Tôi kể tiếp:
– Vì ba mẹ đã chuẩn bị kỹ càng, đã quyết tâm làm thật đúng và như con đã thấy, em trai Lương Long Khánh của con có cái xoáy ngựa ở bên trán và ngay khi ra đời, em con có tóc vàng, mắt xanh, da trắng (lúc đó các bà đỡ cho vợ tôi nghi ngờ rằng vợ tôi lấy Mỹ, nhưng tôi chỉ mỉm cười)….vì lúc vừa mang thai em con, mẹ con muốn thử xem với khả năng tưởng tượng của mẹ con nó có thể thay đổi màu da, màu mắt và màu tóc hay không, và ba đã tìm được cái hình em bé da trắng, mắt xanh, tóc vàng và có cái xoáy ngựa bên trán! Và điều này đã đúng y như vậy! Dĩ nhiên là với thời gian thì các màu da, tóc và mắt có nhạt dần nhưng hiện nay vẫn còn cái nét.
Con gái Lương Phụng Tiên của tôi lúc đó thay vì đặt thêm vô số câu hỏi đã chuẩn bị trước, Tiên nói với tôi:
– Con biết ơn ba mẹ thật nhiều, vì ba mẹ quá khôn ngoan, đã chuẩn bị quá kỹ càng nên chúng con khôn ngoan vượt trội là quá đúng.
Sau này tình cờ trong một dịp trò chuyện cùng một người bạn tên Tommy On, có con tên Quinchi On, anh Tommy nói với tôi thế này :
– Anh Hưng à! Thằng Steve của anh (tên tiếng Việt là Lương Long Đức) thông minh vô cùng, khó mà tưởng tượng có đứa nào có bộ óc như nó!
– Tôi không hiểu thật rõ điều anh nói, anh Tommy có thể giải thích cụ thể hơn?
– Để tôi nói cho thật rõ: Thằng Quinchi của tôi học cùng một lớp Dược với con anh trong Đại học Sydney, thằng Steve khi đi học không mang theo bút, giấy và máy ghi âm trong khi thằng con tôi có đủ cả. Khi giáo sư giảng bài, thằng Steve ngồi nghe, thằng Quinchi ghi chép cùng lúc ghi âm; về đến nhà nó cặm cụi làm dàn bài, học hành chu đáo để chuẩn bị kỹ càng hầu khi đến kỳ thi thì có thể làm bài. Trong khi thằng Steve, sau khi nghe ở giảng đường xong thì đi chơi, chả học hành gì cả; có lần vì giáo sư cho biết là bài quan trọng mà phần ghi chú của Quinchi không kịp lời giáo sư nói, mở máy ghi âm nghe không rõ, bèn gọi điện thoại hỏi Steve, nó trả lời vanh vách như một cái máy ghi âm siêu đẳng, thằng Quinchi nhân tiện hỏi các bài khác cách đó 1 tuần, 1 tháng, 1 năm, thằng Steve cũng trả lời y như vậy! Bộ óc của thằng Steve vừa thông minh, vừa nhớ siêu đẳng như vậy đó!
– Thật tình với anh tôi không biết điều này, vì nó có về nhà khoe với tôi bao giờ đâu?
Sau này tôi mới biết ra là cả 4 đứa con tôi đều như vậy!
Tôi rất xúc động khi đọc câu chuyện của Bác, bởi vì chính tôi cũng được bố mẹ tôi tạo dựng một cách ngẫu nhiên như vậy. Tuy nhiên môi trường sống của tôi thì trái ngược lại. Tôi hay chia sẻ kiến thức bằng cách liên hệ trực tiếp với bản thân mình bởi vì cái gì tôi chia sẻ thì phải là những điều tôi trải qua và thực nghiệm, nhận thấy giá trị hữu ích tôi mới chia sẻ, nên đôi khi các bạn đọc thấy tôi có đánh giá cao mình quá, hay tự khen mình nhiều quá thì mong các bạn có nhìn nhận khách quan hơn mà không phán xét nhiều về tôi. Quan trọng vẫn là giá trị tôi đưa ra. Các bạn đọc câu chuyện của tôi và ngẫm câu chuyện của Bác Hưng để tự đúc kết ra giá trị nhận thức của các bạn nhé.
Tôi xin phép được kể:
Ba tôi học hết lớp 6, mẹ tôi thì chưa học xong lớp 9. Gia đình tôi sống bằng nghề làm nông trồng cà phê. Trước khi sinh tôi ra, ba mẹ tôi đã có ba cô con gái. Tôi là điều mong chờ của ba mẹ. Lúc mẹ tôi mang thai tôi, gia đình đang sống tại Đồng Nai, mẹ tôi thường hay kể với tôi là hồi đó trước giường ngủ của mẹ có treo hình một ông Phật, không biết là ông Phật gì, thời gian mang thai nằm trên giường lúc nào cũng ngắm ông Phật này. Thời gian sau nhà tôi chuyển lên Đăk Lăk đi theo diện kinh tế mới, lên khai hoang lập nghiệp rồi sinh tôi ra ở Đăk Lăk. Vì mới di cư nên nhà nghèo, lúc mang thai tôi mẹ tôi chủ yếu ăn măng, khoai lang với củ mì.
Lúc sinh tôi ra hai chân tôi bị tật, tật theo kiểu chân xếp bàn cả tháng. Bà nội hồi đó thương mà nói rằng tội nghiệp, đẻ được có một thằng mà giờ chân lại bị tật không duỗi thẳng được. Mẹ tôi thì ngày nào cũng ngồi nắn chân cho tôi, nắn dần dần thì hơn tháng sau chân tôi duỗi thẳng ra được.
Lớn lên tôi ăn uống rất khác người, đó là tôi thích ăn xì dầu, đậu hũ, rau xanh hay là muối đậu phụng. Các món ăn khô thì tôi thích ăn. Tới bây giờ tôi vẫn ăn như vậy có điều khoa học hơn tôi ăn ngũ cốc và sống theo lối thực dưỡng. Tuy nhiên gia đình tôi nấu món gì thì tôi ăn theo món đó, chứ không phải nhất thiết phải ăn theo khuôn khổ gì, chỉ có điều may mắn tôi thích ăn kiểu chay hơn là mặn. Một điều sẵn có ở tôi nữa là tôi ăn rất chậm, vì tôi nhai kỹ, nhưng mà nó hoàn toàn tự nhiên, đồng nghiệp cũ trước kia của tôi ai cũng biết điều này, bởi vì khi ăn cùng tôi, tôi luôn là người ăn sau cùng.
Tiếp đến là tôi có lối sống khá lành mạnh và rất dễ để rèn luyện những thói quen tốt mà không cần phải cố gắng ép bản thân quá nhiều, những điều tôi có sẵn trong tâm thức của mình như vậy người ta thường gọi là “Căn Cơ”. Tôi thấy rõ là như vậy. Tuy nhiên tôi cũng có khoảng thời gian sống sai lệch, cũng từng bần hàn, nhiều lần có suy nghĩ xấu xa. Nói chung, ai sống trong đời cũng từng phạm phải nhiều sai lầm. Tôi chỉ may mắn hơn là luôn nhận thấy được bài học trong sự khó khăn, điều đó làm cho tôi có nghị lực vươn lên hơn bao giờ hết. Sau này khi biết đến lối sống Thực Dưỡng, tôi thấy có những phương pháp rèn luyện, phương cách ăn uống nó rất giống với lối sống và thói quen của mình, chỉ là tôi làm nó theo bản năng, nên khi thấy có hướng dẫn cụ thể rõ ràng về Thực Dưỡng tôi mới nhận thấy sống theo kiểu thực dưỡng này thật giá trị và tôi quyết tâm muốn chia sẻ lối sống thuận tự nhiên này đến với mọi người một cách bài bản và có khoa học.
Tôi là Lê Tấn Quý , tôi sinh năm 1997 và năm nay tròn 24 tuổi. Tôi biết rất nhiều người sẽ ngạc nhiên vì tuổi thật của tôi, suốt mấy năm lập nghiệp tôi luôn giữ kín tuổi của mình bởi vì nhiều người có tư tưởng tuổi nhỏ thì làm việc nhỏ, tư tưởng kém, kinh nghiệm ít nên chẳng có gì để học hỏi. Đó là tư tưởng khiến mọi người luôn bị tụt hậu.
Cảm ơn mọi người đã đọc bài viết này, nếu thấy hay thì hãy giúp tôi chia sẻ những giá trị tôi truyền tải đến được với nhiều người hơn. Và tôi muốn dành vài lời đến với các anh chị em.
Ở thời đại này, hãy thay thế các từ khóa để có thể định hình được tương lai mới cho loài người, hãy thôi nói về sự trưởng thành mà thay vào đó hãy nói về sự tỉnh thức. Hãy loại bỏ từ giáo dục thay vào đó là từ Minh Triết, hãy thôi hướng đến sự văn minh mà hãy hướng đến sự giác ngộ. Tầm nhìn quan trọng hơn kinh nghiệm, và trình độ được đo bằng mức độ của tâm thức.
Chúc các anh chị em luôn vui vẻ, chan hòa và yêu thương lẫn nhau.
Tác giả: Lê Tấn Quý
(Nội dung bài viết đã được chia sẻ ở trong SUYNGAM.VN Club)