Tôi chưa từng có ý định nhìn lại xem mình đã thay đổi thế nào sau 3 tháng từ Hà Nội tới sống ở Đà Lạt. Quả thực tôi đã hơi bối rối khi có một người bạn hỏi về điều đó. Một chút lo lắng xen lẫn buồn phiền dâng lên trong lòng. Tôi không biết sẽ phải viết gì. Những dự định dang dở, những mảng tối trong con người mình làm tôi thấy rối rắm. Nhưng khi tôi trầm ngâm đưa mắt nhìn ra ban công, một niềm hân hoan bất chợt ánh lên. Nhìn những cành lá rung rinh trong gió, tôi bỗng nhận ra những sự thay đổi trong cuộc sống của mình. Và bây giờ tôi muốn kể nó cho bạn cùng nghe.
Đầu tiên phải kể đến sự nghiệp trồng cây của tôi. Niềm yêu thích cây cối đã không còn dừng lại ở việc thả tim cho các bài viết trên facebook mà tôi đã bắt tay tạo dựng khu vườn nhỏ của riêng mình. Mới đầu, tôi rất sợ làm sai nhưng sự hướng dẫn, khích lệ, tâm thế thích khám phá và thử nghiệm của một người bạn đã giúp tôi cũng có nguồn năng lượng tích cực như thế. Và tôi đã không hối hận vì đã bắt đầu. Những giờ phút làm vườn khiến tôi cảm thấy vui vẻ, thư thái. Chỉ cần tôi chịu để ý thì cây cối luôn biết cách làm tôi bất ngờ và cảm phục. Mỗi khi nhìn mầm cây đội đất chui lên, hay sự biến đổi, sinh sôi nảy nở của cây lá hoa trái, tôi đều phải thốt lên rằng “Cây giỏi nhỉ”.
Việc trồng cây đã mở ra trong tôi biết bao điều mới lạ. Dần dà nó làm thay đổi cách nhìn, suy nghĩ và hành vi của tôi. Nếu không gieo hạt, chắc hẳn tôi đã không bị thu hút bởi các hạt hoa ven đường. Nếu không trồng và chăm cây, tôi đã không có thêm những niềm vui nho nhỏ trong việc nấu ăn bởi tôi biết sẽ có những cây rau mới mọc ra từ những gốc rau bỏ đi. Cây cối sẽ được “bữa ngon” từ nước vo gạo, đất sẽ được che phủ nhờ những vỏ lạc, vỏ ngô. Tôi cũng sẽ không biết được hoa cúc nút áo bền kinh khủng đến vậy. Một tháng rưỡi rồi hoa vẫn chưa tàn. Trước đây khi đi đường ở Hà Nội, tôi thấy nó không thật đẹp khi được đặt cạnh các loài hoa khác trên những gánh hàng rong. “Hoa gì mà trông chẳng mềm mại”, tôi thầm nghĩ. Nhưng tôi đã thay đổi cách nhìn về em ý trong một lần đi chơi Thung lũng Vàng. Khi ngồi xuống để ngắm nghía thật kĩ, tôi thấy cấu trúc của nó không chỉ đẹp mà còn rất hút mắt. Và mặc cho việc tôi thấy lá của nó không ấn tượng nhưng tôi vẫn quyết tâm rước một cây về nhà. Một khi đã yêu thì sẽ chấp nhận cả những điều không hoàn hảo ở đối phương, “Yêu nhau yêu cả đường đi” là vậy đó. Cứ như thế, ban công nhỏ của tôi giờ đây đã xanh ngát xanh.
Nhờ trồng cây, ý thức bảo vệ môi trường của tôi tăng thêm một bậc. Tôi chỉ mua những món đồ mà bản thân thực sự cần chứ không mua do phát sinh nhu cầu từ việc giảm giá. Tôi tập thói quen sử dụng khăn vải để lau tay, lau bàn, lau bếp thay vì dùng giấy ăn. Trước khi định bỏ đi một thứ nào đó tôi từng cho là rác, tôi đều tự hỏi xem liệu nó có thể làm được gì nữa. Nào là vỏ hộp sữa chua có thể dùng để ươm hạt hay đựng những miếng chanh, trái ớt cắt dở trong tủ lạnh. Nào là túi zip đựng nguyên liệu làm bánh có thể dùng để lưu giữ hạt hoa. Nào là vỏ chuối có thể dùng để bón đất. Tôi cũng hạn chế sử dụng túi nilon nhất có thể. Mỗi khi đi chợ, tôi mang theo giỏ cói và túi nilon được giữ lại từ những lần mua hàng trước đó. Có lần, sau khi đã đi giày và khóa cửa, tôi mới nhớ ra mình chỉ mang giỏ mà quên túi nilon. Sau vài giây đắn đo, tôi đã quay lại để lấy. Điều này khiến tôi cảm thấy rất vui vì đã vượt qua sự lười biếng của mình để làm được điều nhỏ bé có ích. Có lẽ lần sau ông Trời sẽ thử thách tôi hơn khi để tôi đi xuống thêm 3 tầng lầu nữa rồi mới nhắc nhẹ rằng “Ê nhỏ, quên túi kìa!”
Và cuối cùng, tôi đã xây dựng một số thói quen tốt để chăm sóc bản thân. Ban đầu, tôi đi bộ mỗi ngày để rèn cho mình tính kỉ luật và có được sự dẻo dai. Nhưng rồi tôi nhận ra rằng việc được hít thở bầu không khí trong lành, ngắm nhìn mây trời cùng cảnh sắc ven đường khiến tôi yêu thích việc đi bộ. Bầu trời khi thì trong vắt, có khi được tô điểm bởi những vùng mây muôn hình muôn vẻ. Ven đường lúc nào cũng ngập tràn cỏ cây, hoa lá reo vui, vẫy gọi làm cho mỗi bước chân đi cũng xốn xang theo. Buổi tối ở đây có rất nhiều sao sáng, đến mức một đứa cận nhẹ và không đeo kính như tôi chẳng cần phải nheo mắt để thấy chúng đang lấp lánh.
Không chỉ đi bộ mỗi ngày, tôi còn tập thể dục tại nhà. Tôi đã tự lựa chọn một bài tập trên youtube “dễ ăn”, phù hợp với mình thay vì tập những bài mà chỉ dựa trên lời người khác bảo rằng “Tốt lắm, tập đi”. Nhờ vậy tôi có thể thực hiện được nó hàng ngày trong 1 tháng rưỡi – khoảng thời gian lâu nhất mà tôi có thể duy trì một bài tập. Tôi cũng dành thời gian để chăm sóc da một cách “trung thực” hơn. Trước đây, tôi đã không làm gì kể cả khi da bị khô và bong tróc mà chỉ thực hiện bôi trét cứu cánh khi sắp có dịp đi du lịch, đi ăn cưới hay đi hội họp. Tôi tập mỉm cười nhiều hơn khi một mình bởi trong cuốn sách Tư duy nhanh và chậm, Daniel Kahneman đã viết “mỉm cười có xu hướng khiến bạn cảm thấy vui vẻ”. Tôi thấy khá lí thú khi đọc được điều này và đã thực hành theo. Nếu bạn cũng thử, chắc hẳn bạn sẽ ngạc nhiên về hiệu quả của nó đấy.
Bên cạnh việc săn sóc cơ thể, tôi cũng bồi đắp thêm cho tâm hồn mình bằng việc rèn luyện thói quen đọc sách mỗi tối. Một phần để kéo mình ra khỏi những rắc rối, phiền não do mình tự tạo ra và một phần để dễ dàng đi vào giấc ngủ. Những thói quen ấy giúp tôi yêu bản thân hơn và cảnh giác với những suy nghĩ nuông chiều/hành hạ bản thân mình bằng cách xem phim hay các chương trình giải trí xuyên màn đêm mỗi khi có chuyện bất như ý.
Nhưng tôi biết những trải nghiệm ấy chưa đủ để khiến tôi cảm thấy hạnh phúc. Chừng nào tôi còn hướng ra bên ngoài, chưa thành tâm sửa mình thì chừng ấy tôi còn chưa an ổn. Nhưng tôi cũng biết mình luôn khát khao để sống tốt hơn và nếu chỉ tập trung nhìn vào những yếu kém của bản thân mà không nhận thấy những thay đổi dù nhỏ ấy đang tiếp thêm cho tôi động lực thì tôi sẽ dễ nản chí và bị nhấn chìm trong những con sóng tiêu cực.
Cảm ơn Đà Lạt đã luôn ưu ái tôi. Cảm ơn người bạn đã thật lòng quan tâm tôi. Cảm ơn tôi đã không bỏ lỡ cơ hội để nhìn lại chặng đường 3 tháng qua, trân trọng những gì mình đã làm, bớt mơ hồ về bản thân và biết mình nên làm gì tiếp theo. Hy vọng những ai còn đang loay hoay như tôi cũng sẽ gặp được những cơ duyên giúp mình kiên trì bước tiếp trên con đường đi đến hạnh phúc đích thực. Chỉ cần bạn thực sự muốn gieo những hạt giống tốt lành, sẵn sàng để thay đổi và không ngần ngại bắt tay vào hành động thì ắt sẽ được cuộc đời nâng đỡ. Và tôi tin rằng những hạt giống ấy luôn có sẵn trong mỗi con người.
Tác giả: Mộc Hương