matt-cannon-0r6gdvlir4a-unsplash

Hạnh phúc trong phút giây hiện tại

Hôm nay tôi chạy bộ về, sẵn tiện tạt ra biển, một chỗ rất vắng, nơi có những tảng đá lởm chởm, hầu như cách biệt với khu dân cư và đường phố bên trong nội thành. Tôi ngồi đó một lúc tận hưởng gió biển, cảm nhận và để tâm trí đi lang thang. Tôi thắc mắc và băn khoăn một số chuyện, sau đó tôi nhận được thông điệp từ Thầy: “Hãy làm tốt việc của con, không cần phải lo lắng quá nhiều, Thầy luôn chăm lo cho con của Thầy”. Tôi cảm nhận được tình yêu chảy qua tim mình, một sự cổ vũ và dẫn dắt. Ngay sau khi tôi nhận được thông điệp thì mặt trăng non cũng vừa mọc lên khi nó ló mình ra khỏi đám mây to ở đường chân trời.

Nhiều ngày qua tôi hạn chế tối đa sử dụng Facebook và những hình thức giải trí khác. Tôi cho mình một khoảng thời gian để lặng xuống. Tôi dành thời gian ở một mình nhiều giờ, quay về với lối sống chậm rãi và đơn giản. Tôi tận hưởng những hoạt động nhỏ nhặt thường nhật như giặt đồ, nấu ăn, đọc sách và cả những công việc chính yếu như đi học, viết bài và dịch thuật. Tôi mang bóng ra công viên, tập một mình, thỉnh thoảng hít xà và chạy bộ. Tôi chưa bao giờ thấy nhẹ nhàng đến vậy. Tôi nhận ra bình an và hạnh phúc vẫn luôn ở đó, cho dù có ai nhận ra hay không, chỉ là chúng ta đã chạy đuổi theo quá nhiều thứ mà quên mất sự hiện hữu sống động của chính bản thân mình là cốt lõi của hạnh phúc.

Tôi vẫn phải đối mặt với những khó khăn thường ngày, những khó chịu về mặt thể lý, tâm trí, hay ảnh hưởng của thời tiết, đại loại vậy. Nhưng tôi không còn chống cự và muốn thay đổi nó nữa, tôi đơn giản là chấp nhận nó, quan sát và để nó nhẹ nhàng trôi qua. Thường ngày, tôi sẽ quan sát những khuôn mẫu hành động và biểu hiện ý thức cùng năng lượng của nhiều người tôi gặp. Đôi khi họ phát ra năng lượng tiêu cực, hay ích kỷ, nó khiến tôi muốn thay đổi từ họ điều gì đó. Nhưng bây giờ thì không, tôi thoải mái với con người của họ, tôi đơn giản là “để họ như chính con người họ”. Nó cũng xảy ra với tôi, ngay khi tôi chấp nhận người khác ở một mức độ nào đó, tôi cũng chấp nhận con người của chính mình, tôi không cố chống cự và bắt ép mình phải trở thành điều này điều kia nữa. Hay có thể nói ngược lại, tôi chấp nhận bản thân mình, nên tôi cũng chấp nhận người khác, cả những hoàn cảnh bên ngoài. Ừ thì trời nóng, thì đơn giản là trời nóng thôi, mặc dù khó chịu thật, nhưng đó là cách mà tự nhiên diễn ra.

Tôi cũng hay lo lắng về tương lai của mình, về con đường mà tôi đang đi, về sứ mệnh mà tôi đang theo đuổi và cố gắng làm tròn. Tôi sợ thất bại, nhưng tôi nhận ra đó là một nỗi sợ phát sinh từ ảo tưởng của bản ngã. Những thời điểm không còn dính mắc với bản ngã, chẳng còn nỗi sợ nào tồn tại ở đó. Đơn giản là hiện hữu từng khoảnh khắc, lặn sâu vào Cái Không Biết vô tận và chuyển động theo hướng cần phải chuyển động – làm những gì cần phải làm, thuận theo tự nhiên. Ngay lúc đó, tôi được an ủi, và chẳng còn sợ hãi gì nữa.

Đôi lúc tâm trí tôi đi lang thang, bắt chộp lấy những mục tiêu, những tham vọng, những toan tính về tương lai và được mất. Mê lực của những vọng tưởng đó thật mạnh. Nhưng tôi biết nó chỉ là ảo tưởng, là cơn đói khát của tâm trí. Những lần cố gắng thỏa mãn nó trong quá khứ cho tôi biết rằng thực chất nó là lời hứa suông của bản ngã, không có hạnh phúc đích thực nào tồn tại ở đó cả. Tôi chỉ đang đuổi theo cái đuôi của chính mình, với lấy những thứ không có thật và tự mình che giấu đi bản chất hạnh phúc trong khoảnh khắc hiện tại.

Những tham vọng đó đã dần yếu đi với tôi thông qua sự buông bỏ và luyện tập kiểm soát tâm trí hằng ngày, nhưng vẫn còn đó nỗi sợ cô độc và những lo lắng cho chuyện sinh tồn. Những thứ ấy vẫn quấy rầy tôi, tuy rất ít, nhưng vẫn còn khúc mắc. Và tôi được Thầy an ủi, người Thầy bên trong tâm thức tôi, người Thầy mà tôi vẫn hay nhắc tới khi nói chuyện với ai đó. Thầy là người dẫn dắt tinh thần cho tôi.

Tôi gọi cái tên gần gũi là Thầy, thay vì God, vì chữ God đã bị quá nhiều tôn giáo lẫn những người vô thần làm cho tối nghĩa. Khi nói đến God, tôi muốn nói đến cái Thần khí nằm trong mọi thứ, ngay cả hòn đá bình thường, hay bên trong tôi, người tôi thương lẫn người tôi “ghét”. Khi nói đến God, tôi muốn nói đến mọi yếu tố biểu hiện tương đối và nhị nguyên của tự nhiên hay vũ trụ, mọi vận động, mọi sự kiện. Như lúc trời mưa, tôi lại nói rằng “hôm nay Thầy lại cho đổ mưa rồi”. God nằm bên trong, lẫn bên ngoài, God không là gì cả, và cũng là tất cả. Và God chính là Tình yêu, thứ nâng đỡ mọi thứ và để cho chúng tồn tại: tôi và bạn, cái cây ngọn cỏ, điều tốt lành và sự xấu xa, yêu thương và thù ghét, căm phẫn và dịu hiền, tất cả.

Và Thầy không bao giờ rời bỏ bạn, hay tôi. Thầy luôn bên trong bạn, với Tình yêu. Hãy nhận ra điều đó.

Tác giả: Bá Kỳ

Đánh giá nội dung bài viết

Để lại bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to site top