kunj-parekh-tssb4pl-w-e-unsplash

Bạn thật sự sở hữu điều gì?

Đã bao giờ bạn tự hỏi mình rằng bạn thật sự đang sở hữu điều gì chưa? Có thể bạn trả lời rằng, “ta đang sở hữu cơ thể này”, vâng đó là quá trình nỗ lực tập luyện của bạn, bạn cũng có thể trả lời rằng “ta đang sở hữu những kiến thức về địa lí hay lịch sử này”, không nghi ngờ gì – đó là những cái bạn đã dày công nghiên cứu và học tập. Sẽ thật là phi lí nếu nói rằng bạn sở hữu những cái bạn không làm ra ví như cái cây ven đường hay một buổi chiều thanh mát những cơn gió mùa thu. Tất cả những trải nghiệm bạn đi qua trong đời, những con đường bạn đã đặt chân đến, hay những món trang phục bạn đang khoác lên, bạn có thể bảo rằng ta đang sở hữu chúng. Đơn giản là khi cần bạn có thể mang chúng ra để ngắm nghía và chiêm nghiệm. Chúng là của bạn- không sai trên danh nghĩa vật chất.

Thử một phép tính đơn giản, vào một ngày đẹp trời, bạn mất sạch những gì bạn có từ tiền tài, của cải, địa vị, những mối quan hệ hay cả sức khỏe cường tráng của bạn ngay hiện tại. Ý mình là bạn không thể xui xẻo mà mất tất cả cùng một lúc nhưng hiểu rằng ít nhất trên đời này, chúng ta đều đã từng trải qua cảm giác mất đi và hụt hẫng, đúng chứ? Khi một sự vật hoặc con người bỗng nhiên bốc hơi trong cuộc đời mình, bạn sẽ có những câu hỏi kiểu như “tại sao điều này lại xảy ra với tôi”, bạn hỏi bản thân mình cần làm gì trong những ngày tháng sắp tới, vâng đương nhiên, bạn tiếp tục sống và lấy lại những gì đã mất, có thể quá trình này mất vài tuần và vài tháng, đó chính là cách cuộc sống này vận hành. Đi tìm – mất đi và đi tìm – một hành trình dài bất tận.

Bạn nhìn một bông hoa từ lúc chúng là những hạt giống bé xíu, thành nụ, thành hoa thơm ngạt ngào, úa vàng rồi rơi xuống mặt đất.

Bạn nhìn một con cá, chúng cũng từng là những quả trứng tí hon, lớn lên, tung tăng với dòng nước, một ngày đẹp trời, chúng không hề đoán trước mình sẽ lên dĩa đồ ăn hay nằm trong miệng một con cá nào khác.

Bạn nhìn một cơn mưa, chúng đã tự hào mình là những ngày nắng- vì nhiệt độ mặt trời sẽ làm hơi nước bốc hơi, khi mây đủ nặng trĩu, gió lay đưa, mưa sẽ đổ xuống và rồi biến mất, nhường chỗ cho cầu vồng.

Bạn soi gương và nhìn vào chính mình, bạn có thấy rằng sự sống ở khu vườn mẹ Thiên Nhiên cũng không khác gì con người là mấy. Hành trình từ một đứa trẻ đến lúc tạm biệt cuộc đời với bánh xe quay tròn mang tên “sinh, lão, bệnh, tử” hay vĩ mô hơn là “thành, trụ, hoại, diệt”. Chúng ta khác biệt duy chỉ vì chúng ta là sự sống có tâm trí và suy nghĩ, từ đó ta vẽ nên bức tranh cảm giác về việc sở hữu những của cải mà ta đã tích trữ, nắm chặt lấy những mối quan hệ mà ta bỏ công tìm kiếm và bồi đắp bấy lâu. Tựa như những con sông sợ mình sẽ đổ ra biển, sông e ngại việc mình sẽ biến mất trên cõi đời, sẽ xóa sổ trong từ điển địa chất mà sông đã bao năm tháng ghi danh, thế mà sông không nhận biết tự tánh to lớn và bản thể tuyệt vời của mình sẽ trở thành biển cả bao la và bạt ngàn ra sao.

Nói thế để biết rằng, vạn vật luôn thay đổi, dòng chảy thế giới vẫn cứ đi và không chờ đợi bạn, nếu cứ tiếp tục trôi nổi và chạy theo những công cụ bề mặt để ôm chặt những thứ vốn không bao giờ và mãi mãi không bao giờ thuộc về mình, bạn sẽ cứ mãi quẩn quanh với chiếc hộp nhỏ bé của bản thân. Thế giới kia là muôn trùng và bạn cần hiểu ra rằng thế giới nội tại của bạn cũng đặc sắc không kém, những vật chất bạn nghĩ rằng bạn đã sở hữu nằm ngoài không gian bình yên trong tâm thức của bạn- sẽ tan biến vào một ngày theo luật tự nhiên.

Mình không có ý nói rằng bạn ngừng cố gắng để chạy theo hay sở hữu những thứ cần thiết trong cuộc sống, bạn hãy cứ sống tốt với những thước đo xã hội đó nhưng hiểu ra cái bạn cần chú tâm và trau chuốt là căn nhà xinh xắn và đủ đầy mà bạn đang có trong trái tim mình. 

Món trang sức đẹp đẽ nhất bạn luôn cần đã có sẵn tại đây là tâm ý yêu thương và tinh thần quả cảm, vị trí mà bạn mải mê theo đuổi ngoài kia không đâu xa là thái độ tôn trọng với chính bạn, cảm giác thăng hoa mà bạn cho phép bản thân mình hiển lộ.

“Thay vì tìm kiếm cái bạn không có, hãy tìm ra cái bạn chưa bao giờ mất đi.”- Nisargadatta Maharaj

“Nhìn xem, trên thế giới này có gì đâu? Tuyệt đối không có gì là bền vững, do đó hãy hướng sự khao khát của bạn về cái Vĩnh hằng.”- Anandamayi Ma

Những câu nói thấm thía của các đạo sư ở trên làm mình cũng liên tưởng tới một câu nói vui khác của giới trẻ thịnh hành là “xa tận chân trời mà gần ngay trước mắt”- nếu bạn đã từng có mong muốn và sở hữu những gì nằm ngoài đường chân trời xa tít thì hãy tự ngó nghiêng và xem xét những điều gần gũi và thân thuộc với bản thân mình xem sao. Bạn sẽ bất ngờ với những món quà mà Thượng Đế đã gửi gắm ngay chính chân tâm của mình đấy.

Bạn sở hữu cả vũ trụ quyền năng bên trong mình, tất cả điều này là bất biến và trường tồn, ngôi nhà này hãy xây theo cách bạn muốn, hiện đại hay cổ điển, trang trí những giống cây trồng mà bạn thích, sơn tùng hay kim ngân.

“Đừng tự hào về sự giàu sang hay tuổi trẻ. Những thứ này sẽ bị thời gian mang đi trong chớp mắt. Từ bỏ thế giới ảo ảnh này, hãy tìm biết và đạt được cái Tối thượng.” – Shankara

Tác giả: Cừ Phương

Photo by Kunj Parekh

Đánh giá nội dung bài viết

Để lại bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to site top