“Cậu biết không, tớ thật sự rất thích… rất thích ngồi cùng bàn với cậu!” Một lời thổ lộ thật ngây ngô và trong trẻo ở độ tuổi học trò! Như các bạn đều đã biết, cấp 3 là quãng thời gian đẹp đẽ và rực rỡ nhất của tuổi xuân. Đó là quãng thời gian sẽ lưu lại trong mỗi con người thật nhiều những kỉ niệm, thật nhiều những dấu ấn, những gương mặt trong trí nhớ. Đó là lúc chúng ta còn hồn nhiên, luôn mang trong mình nguồn năng lượng tích cực. Đó là tuổi trẻ nồng nhiệt, là những tháng năm vội vã,…
- 5 cuốn sách hay nhất về thanh xuân ngập tràn ký ức tuổi trẻ
- Review sách “Tuổi trẻ đáng giá bao nhiêu?” của Rosie Nguyễn.
- Review sách Bạn Chỉ Cần Sống Tốt, Trời Xanh Tự An Bài
Giới thiệu về tác giả
Bát Nguyệt Trường An, cô tên thật là Lưu Uyển Hội, sinh ngày 12/08/1987, tốt nghiệp Đại học Quang Hoa ở Bắc Kinh ngành quản lý. Cô là thế hệ nhà văn trẻ, được hoan nghênh trên mạng Tấn Giang, được Douban cho điểm cao nhất trong minh tác giả viết về văn học tuổi trẻ, với các tiểu thuyết đình đám: “Xin chào ngày xưa ấy”, “Thầm yêu: quất sinh Hoài Nam”, “Năm năm bị đánh cắp”,…
Cuốn “Điều tuyệt vời nhất của thanh xuân” là một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất thuộc dòng văn học thanh xuân, vườn trường. Được xuất bản năm 2013, cuốn sách là một câu chuyện nhẹ nhàng, là một thanh âm trong trẻo với nhiều tình tiết điển hình của tuổi học trò. Năm 2016, cuốn sách này đã được chuyển thể thành bộ phim truyền hình Trung Quốc đình đám “Điều tuyệt vời nhất của chúng ta” và rất được các bạn trẻ cũng như nhiều lứa tuổi khác yêu thích.
Cảm nhận về sách
Cuốn sách này được chia làm 2 tập, gồm tất cả 65 chương. Đọc tập một và một nửa đầu tập hai, tôi tin bạn cũng như tôi sẽ thấy được những năng lượng tích cực, sẽ cảm nhận được từng tia nắng sân trường, từng nụ cười tươi rói, từng lời nói hay ánh mắt trong trẻo,… Nhưng, tới nửa sau của tập chuyện thứ hai, tôi lại có cảm giác tiếc nuối nhiều hơn.
Câu chuyện mở ra với nhân vật Cảnh Cảnh. Cảnh Cảnh là một cô học trò mới thi vào trường cấp 3 Chấn Hoa – một ngôi trường danh tiếng. Bố mẹ của cô sắp ly hôn rồi… Tới chương thứ 2, nhân vật nam chính xuất hiện. Đó là một cậu bạn mới cùng lớp với Cảnh Cảnh. Cậu tên là Dư Hoài. “Cảnh Cảnh Dư Hoài”, tiếng Trung đọc lên có nghĩa là “canh cánh trong lòng”. Thật trùng hợp nhỉ! Câu chuyện diễn biến theo các chuỗi hoạt động của hai nhân vật chính cùng những người bạn thân thiết trong lớp. Cảnh Cảnh và Dư Hoài trở thành bạn cùng bàn, cùng nhau trải qua những kì thi, những bài kiểm tra, những tiết học, giúp đỡ và bầu bạn lẫn nhau… Ngoài ra, có không ít các tình huống trong truyện hé lộ nét tinh nghịch vốn có của các lớp học sinh.
Suốt quãng thời gian ba năm cấp 3 hai người họ luôn đồng hành cùng nhau. Dư Hoài là động lực của Cảnh Cảnh. Cảnh Cảnh là nguồn năng lượng của Dư Hoài. Họ như những chú ve sầu của mùa hạ, không sợ đất, không sợ trời, nghêu ngao cất cao tiếng hát. Nhưng rồi đến cuối cùng, vì gia đình, vì cách biệt lực học, họ đã thi vào hai trường đại học khác nhau… Có lẽ, sau một thời gian dài ngồi cùng bàn, sau một thời gian gắn bó, Cảnh Cảnh và Dư Hoài đều đã dành tình cảm đặc biệt cho nhau, nhưng tiếc là không ai có can đảm để bày tỏ cả! Một người học ban tự nhiên, một người học ban xã hội, không thể có cùng một điểm đến… Khi ấy, ta chưa thể lựa chọn vì người kia mà hi sinh chính mình, bởi vì tương lai rất quan trọng. Và rồi, thế đấy, họ đã rời xa nhau. Có những lời chưa nói, vậy bỏ đi. Có những câu chuyện chưa viết xong, cũng bỏ đi thôi… Thực ra, Cảnh Cảnh và Dư Hoài chưa từng chính thức bày tỏ lòng mình với đối phương. Họ chỉ là “bạn cùng bàn” mà thôi. Nhưng, sao cảm giác chia xa ấy, như phải chia lìa cả một thế giới. Thật là “canh cánh trong lòng”.
Dù câu chuyện này thực sự rất nhẹ nhàng, nó dịu êm như một khúc nhạc piano vậy, thế nhưng khi đọc tôi vẫn khóc. Đọc đến chương thứ 59: “Mùa hoa rơi gặp lại bạn cũ” mới thấy, con người ta luôn để những thứ quan trọng qua đi mất, rồi trong tương lai lại tiếc nuối không ngừng.
Câu chuyện có cái kết mở. Khi đã trưởng thành, Cảnh Cảnh và Dư Hoài lại gặp lại nhau, nhưng họ đã không còn là những đứa trẻ ngây ngô, hồn nhiên như trước nữa. Giờ đây, cả hai đều đã lớn, các bố mẹ đều đã già, có nhiều thứ khác phải lo hơn là chuyện tình cảm. Những kỉ niệm, những nụ cười đã cũ, giờ chỉ là quá khứ mà thôi. Rồi cuối cùng, liệu họ có trở về lại bên nhau? Liệu có uổng công những cô cậu học trò năm xưa “canh cánh trong lòng” nhiều năm ròng như thế?
Một số trích dẫn hay trong truyện
Cậu ấy của năm đó chính là cậu ấy tuyệt vời nhất, nhưng tôi của mãi sau này mới là tôi tuyệt vời nhất. Thế nhưng, giữa những con người tuyệt vời nhất của chúng tôi cách nhau một tuổi trẻ. Dù chạy thế nào cũng không thắng được thanh xuân!
Bạn cùng bàn là người không cần phải đợi đến giờ thể dục giữa giờ hay lễ chào cờ mới có thể nhìn trộm. Cậu ấy ở ngay bên cạnh tôi, tuy không thuộc về tôi, nhưng lại có thể để đầu óc treo ngược cành cây mà nói, tớ vẫn luôn ở đây.
Chúng ta bên nhau chính là điều tuyệt vời nhất
Lời kết
Hãy cùng tìm đọc cuốn sách “Điều tuyệt vời nhất của thanh xuân” để được nếm trải những hương vị ngọt ngào đắng cay tuổi học trò nhé! Tuổi thanh xuân, có những người bạn ở bên và đồng hành chính là điều tuyệt vời nhất! “Chỉ cần có đủ kiên trì thì có thể khiến một tấc đất đóng băng nở lên trăm ngàn đóa hoa tường vi”. Tôi tin rằng, chỉ cần các bạn có nhau, chỉ cần trái tim ta luôn rạo rực thì không gì ta không thể làm ở độ tuổi thanh xuân đẹp đẽ ấy!
Review chi tiết bởi Bùi Ngọc