Tôi hỏi nước làm sao có bình an?
Nước đáp rằng: “Tôi chưa từng kiểm soát.
Dù bên ngoài hay bên trong nháo nhác
Thì tôi cũng chẳng bận chối từ
Gặp người nhỏ nhen hay bụng dạ nhân từ
Tôi cũng không một lần phản đối
Mỗi phút giây nước luôn tự mở lối
Thấy đường đi duy nhất dành cho mình
Vì Đất Trời đã định khi sinh
Sứ mệnh riêng cho mỗi người đều có.”
Tôi hỏi rằng làm sao qua gian khó?
Nước trả lời: “Tôi chẳng thấy khó khăn
Bao núi đồi, sỏi đá khô cằn
Đều là đường cho tôi tuôn chảy
Bao gai góc, hẹp hòi, xô đẩy
Phận mong manh lựa khoảng trống đi vào
Dù thế gian chao đảo thế nào
Tôi cũng sẽ tìm ra khe hở
Bình yên luôn nằm trong lối nhỏ
Chẳng phải nơi chen chúc ồn ào.”
Tôi hỏi rằng nước trong sạch làm sao?
Nước rung rinh: “Vì tôi luôn vâng phục
Dòng sông rộng dù bao lần vẩn đục
Để lặng yên ngày tháng cũng trong xanh
Tham lam nào thắng được lòng lành?
Si mê nào che lấp được tâm hồn thanh sạch?
Bao nhiêu lần gió mưa khuấy mạnh
Lặng im nghe rồi cũng hóa hư không
Nước trong veo vốn bản chất của lòng
Chẳng phải vì bùn không dậy sóng.”
Tôi hỏi sao nước chẳng cần cố gắng?
Nước đáp rằng: “Cuộc đời vốn dễ dàng.
Buồn thì khóc, vui hát tình tang
Đói – ăn, mệt – nghỉ, muôn sự nhịp nhàng
Mọi vật chung vui cùng đi theo dòng chảy
Không cần cố gồng lên nắm lấy
những đường đi chẳng ở dưới chân mình.
Không cần cố vẫy vùng giữ chặt
những vinh quang Tạo Hóa chưa ban.
Hay người xa trái tim nhịp lỡ làng
Chẳng gượng ép cho lòng thêm chật chội.
Ở trên cao Chúa Trời luôn dẫn lối
Cho tất thảy những con của Ngài
Nước tôi đây cũng chẳng nằm ngoài
Nhịp đong đưa của trò chơi lớn.”
Tôi hỏi rằng yêu thương đang chớm,
có thể trao khi không được đáp lời?
Nước ung dung nhìn tôi hé môi cười:
“Yêu thương thật thì không cần hồi đáp.
Như mưa rơi xuống cánh đồng xanh ngát
Tưới ruộng nương hoa lúa bạt ngàn
Chẳng phải vì mưa muốn hưởng dịu dàng
Của mùi hương vụ mùa sắp gặt
Yêu thương là bạn, ôi tâm hồn ngay thật!
Chảy trôi đi, thế giới đang cần.”
Tác giả: Vũ Thanh Hòa
*Photo by Nathan Anderson on Unsplash