Có nhiều người ngoài đời lẫn trên mạng quen biết mình đều thắc mắc rằng tại sao mình lại có thể sống và làm những gì mình thích, nhưng lại không phải dựa trên nền tảng là MỘT CÔNG VIỆC TOÀN THỜI GIAN để đảm bảo cuộc sống lẫn thu nhập?
Đối với mọi người, như thế sẽ dễ dàng và an toàn hơn rất nhiều khi có một chỗ dựa vững chắc để làm những gì muốn làm, và ngược lại khi mọi thứ không êm xuôi tốt đẹp thì có thể quay lại mà chẳng mất mát hay xấu hổ gì cả. Tư duy và suy nghĩ này của mọi người dành cho mình là hoàn toàn đúng và đầy thận trọng để giảm đi mọi rủi ro có thể gánh chịu.
Nhưng mình chỉ có thể nói rằng mình chấp nhận sự không ổn định để làm (nói đúng hơn là tận hưởng) những gì đang làm mà chẳng cần một công việc toàn thời gian. Ngay trong hiện tại, mình vẫn làm việc, vẫn kiếm tiền vì còn một khoản vay nhỏ nữa cần phải trả – hậu quả sau lần khởi nghiệp mấy năm trước (trong 3 năm vừa rồi tiền mình kiếm được hơn một nửa là để trả khoản nợ này). Tuy đứng trước áp lực đó, mình vẫn chọn việc sống và làm những gì mình chọn dù ai nói gì thì nói. Mình không sợ tổn thương trước những nhận xét của người khác và vì mình không sợ nên mình dám sống theo cách mình chọn.
Thật ra thì cách mình đang sống và làm việc còn hơn cả toàn thời gian, nhưng lại không nằm trên thế giới quan hay sự nhìn nhận của nhiều người. Mình đọc, viết và học cái gì mới 12-14 giờ một ngày mà không hề chán. Mình không làm cho ai cả mà cho chính bản thân mình. Nếu có cơ hội hợp tác, làm việc hay ai đó đưa ra một dự án muốn mình tham gia thì mình hoàn toàn có thể sắp xếp được. Hiện tại, mình đang nhận được vài đề nghị và dự án như vậy. Đổi lại nếu như bây giờ mình có mặt ở một công ty, một văn phòng thì chắc chắn mình cũng sẽ không có cơ hội như thế và tận hưởng những gì đang có.
Và khi mình đang sống theo cách này, tất nhiên mọi người có thể sẽ nhìn nhận rằng chỉ có điên mới làm như vậy. Mình thừa nhận rằng cách mình sống là ĐIÊN RỒ VÀ ĐẦY CẢM HỨNG và mình không cổ vũ bất cứ ai làm như thế (trước đây thì có, còn bây giờ thì khác rồi). Nhưng khi nhìn chuyện này ở một khía cạnh khác, mình rất tự tin và lạc quan vào những gì mình đang làm, cũng như bỏ qua cái trước mắt để hoàn toàn tập trung SỐNG VÀ LÀM VIỆC theo đúng nghĩa.
Murakami từng chia sẻ rằng vì ghét cái ý tưởng làm việc dưới trướng một công ty, nên ông và vợ đã mở một quán bar nhỏ nhưng luôn trong tình cảnh túng thiếu. Ông nói rằng dù đang làm những gì mình thích, nhưng cũng không thể không nhức nhối ngày qua ngày với món nợ chất chồng vẫn luôn thường trực vì nợ ngân hàng, nợ cả những người đã đưa tay giúp đỡ mình. Rồi một lần nọ, hoàn toàn kẹt tiền trả hàng tháng cho ngân hàng, vợ chồng Murakami nhặt được… một số tiền khi đang đi trên đường lúc buổi đêm. Số tiền ấy bằng đúng số tiền họ phải thanh toán ngay ngày hôm sau.
“Tôi không biết đó có phải là sự đồng phương tương tính hay sự cứu vớt nào của thánh thần không. Nhưng đây thực sự có thể gọi là một sự đáp đền vào phút chót. (Những sự kiện kỳ lạ như thế vẫn thường xảy ra ở nhiều thời điểm khác nhau trong đời tôi.) Hầu hết người Nhật có lẽ sẽ làm điều đúng đắn là nộp tiền cho cảnh sát, nhưng với những người đã đi tới cùng đường như chúng tôi, chúng tôi không thể sống với thứ thương cảm tốt đẹp như thế nữa.”
Murakami chia sẻ và sau đó ông bắt đầu viết tiểu thuyết đầu tay của mình chứ không phải là “giải quyết cái trước mắt là trả các khoản nợ.”
Sau khi xuất bản cuốn sách đầu tay, Murakami nhận ra rằng mình có thể trở thành tiểu thuyết gia. Ông đóng cửa luôn quán bar để chuyên tâm viết lách trong khi còn chưa trả hết nợ.
Đó cũng là những gì mình đã từng trải qua. Mình đã sống và đối diện với những ngày phải gom đủ tiền để trả cho những người đã cho mình vay tiền. Đầu năm 2018, lúc ấy mình phải trả một khoản lớn trong chiều hôm đó thì mình bình thản lên cà phê ngồi đọc và viết với sự tự tin cao độ rằng MÌNH SẼ CÓ SỐ TIỀN ĐÓ NHƯNG MÌNH PHẢI TIẾP TỤC LÀM NHỮNG GÌ PHẢI LÀM.
3 giờ chiều hôm đó mình nhận được một lời đề nghị của một bên mà mình không hề có sự liên hệ nào trước đây. Bên đó muốn mình viết 4 truyện ngắn theo phong cách mình thích. Họ cũng nói rằng đã đọc tất cả những truyện khác của mình nên chỉ cần đưa ra cái giá, viết xong thì gửi họ và đừng hỏi lý do họ cần để làm gì (sau này mình đã tự tìm hiểu được). Không cần phải nói đến câu thứ hai, mình nói CÓ và đưa ra giá. Bên đó đồng ý ngay lập tức và CHUYỂN KHOẢN LUÔN số tiền đó cho mình.
Đến bây giờ, sự kiện này vẫn là điều kì diệu gần nhất với khái niệm Luật Hấp Dẫn đối với mình. Mình có suy nghĩ rằng nếu hôm đó mình cứ loay hoay tìm cách trả số tiền ấy thì có khả năng mình sẽ không có và xấu hổ khất nợ bạn mình dù đã khất một lần rồi. Mình có thể nói rằng thế giới quan xung quanh chúng ta sẽ chuyển động theo cách chúng ta muốn, nhưng đồng thời phải gắn lên nó một hành động cụ thể, một niềm tin không nghi ngờ để Vũ trụ kia bắt được tín hiệu và sẽ đáp lại chúng ta.
Nếu cuộc đời này chỉ có hai lựa chọn – sống theo cách thế giới này muốn hay ý mình muốn, tất nhiên mình chọn cách thứ hai. Cho đến bây giờ mình vẫn sẽ sống theo cách mình muốn, dù bất cứ ai chỉ trích, phán xét hay nhục mạ mình.
Mình biết nhiều người xung quanh mình, xung quanh các bạn và xung quanh chúng ta cũng nhận ra rằng sống thật với con người của mình là một điều nguy hiểm ngay giữa xã hội này. Nhưng nếu đã dám sống theo cách bạn muốn thì bạn sẽ thấy mình đang sống như chưa bao giờ được sống.
Tác giả: Đức Nhân
Biên tập: SUYNGAM.VN
💝 Các bài viết public về Luật Hấp Dẫn: http://bit.ly/3p6RShH
⭐ [Deep Club Exclusive™] 5 bước để áp dụng Luật Hấp Dẫn
⭐ [Deep Club Exclusive™] 3 lý do vì sao Luật Hấp Dẫn dành cho bạn
⭐ [Deep Club Exclusive™] Lập trình tiềm thức – Hơn 50 câu nói khẳng định (affirmations) đúng sự thật bạn có thể tự nhắc nhở bản thân mỗi ngày
⭐ [Deep Club Exclusive™] Nó là BẠN (BẠN tạo ra nó)
⭐ [Deep Club Exclusive™] Bí kíp học tập hiệu quả vận dụng Tứ Đại và Luật Hấp Dẫn
⭐ [Deep Club Exclusive™] Luật Hấp Dẫn vận hành nhờ sự phối hợp giữa tiềm thức và ý thức