fb_img_1613268427467

Game đã cho mình những gì?

Có anh bạn một năm viết gần 50-60 truyện ngắn chơi thân với mình nói rằng Tết năm nay có lẽ sẽ ở nhà chơi game cho thỏa thích vì đã viết quá nhiều rồi. Anh nói nếu không phải viết để kiếm tiền thì anh chỉ muốn chơi game suốt ngày thôi.

Mình cũng đã từng sống trong những năm tháng như thế, đến bây giờ vẫn rất thích game. Nhưng giờ đây mình chỉ muốn ngồi hay đi và mang theo sự tưởng tượng trong đầu về một game với trải nghiệm tuyệt vời nhất – game do chính bản thân mình sản xuất, thông qua việc viết một cốt truyện đồ sộ và hấp dẫn cho game.

Mình muốn tạo nên một thế giới mà game thủ sẽ đắm chìm trong đó hàng giờ không biết chán như cách những tựa game hàng đầu khác đã làm được. Nhưng đó là chuyện trong thời gian tới (Mình sẽ public về dự án này sau). Còn bây giờ, mình sẽ chia sẻ về việc game đã dạy mình những gì. Và từ game, mình cũng tìm được niềm đam mê với công nghệ song song với văn chương.

Tất cả bắt đầu từ StarCraft 1.

MÌNH HỌC ĐƯỢC GÌ TỪ GAME?

“Show me the money. Black sheep wall. Modify the phase variance…”

Đây là các mã cheat trong StarCraft 1 và cũng là những câu tiếng Anh đầu tiên mình ghi vào vở rồi học thuộc lòng khi học lớp 1. Lúc đó mình chẳng hiểu một từ tiếng Anh nào cả, nhưng sự tác động của nó vào game thì thật là kỳ diệu. Để có được những lệnh cheat này, mình đã phải căng mắt ra nhìn và tự nhẩm, tự nhớ từng chữ một đưa vào đầu không biết bao nhiêu lần khi đứng sau nhìn người khác chơi.

Có thể nói rằng, mình học được từ vựng Tiếng Anh nhiều nhất là từ game. Những ai sinh ra và lớn lên trong cuối thập kỷ 1990 đều chẳng lạ gì việc ai đó kè kè cuốn từ điển để có thể hiểu các nhân vật trong Final Fantasy, Resident, Evil đang nói gì và phải làm thế nào để chơi tiếp game.

Vào năm 1996, 1997 khi nhìn thấy game StarCraft qua một nhóm sinh viên trường Kinh tế chơi trên những chiếc PC với màn hình cỡ 16, 17 inch lắp tấm kính nhựa mà khi đó người ta tin rằng nó hạn chế được cận thị khi sử dụng máy tính, thì thế giới mình biết đã bị thay đổi hoàn toàn. Đó cũng là lần đầu tiên, mình biết tới máy tính và chết lặng trước sự kì diệu của nó.

“Đẹp quá!” Mình thật sự ngất ngây trước đồ hoạ và trải nghiệm StarCraft thông qua các sinh viên kia chơi. Mình vẫn nhớ đã đứng xem cả tiếng đồng hồ nhìn anh sinh viên chơi chủng quân Terran. Mình cứ đứng nhìn mãi, không đi được nữa, sợ rằng sẽ bỏ lỡ bất cứ điều bất ngờ nào từ thế giới mới khám phá đấy.

15 năm sau, khi làm việc cho một công ty phần mềm, anh sếp cũng chia sẻ với tất cả nhân viên rằng lý do anh học lập trình là xem và chơi StarCraft. Thi thoảng cuối tuần công ty có tổ chức chơi game với nhau. Khi mình vào thì đã chơi cả Đế Chế nữa.

Mình tin rằng việc mình muốn viết lấy cảm hứng ít nhiều từ game. Thời gian sau tới lượt Final Fantasy, Diablo, Resident Evil cùng nhiều game nhập vai khác chơi trên PS 1 và 2. Lại một cú sốc nữa với mình. Thế giới trong các game này rộng lớn, nhuốm đầy màu sắc phiêu lưu, kỳ ảo và tình yêu đến mức mình đã nhiều lần nhập tâm vào từng nhân vật để trải nghiệm cảm giác của họ là thế nào. Và mình nhận ra rằng cái mình đang đắm chìm cũng chính là bản chất của game nhập vai đấy thôi.

Sau đó thì xuất hiện Counter Strike 1.6 – Half Life trước khi game thủ dịch chuyển sang các game online MU, Gunbound, Võ Lâm Truyền Kỳ, LOL và COC.

Qua game online, mình đã kiếm được đồng tiền đầu tiên từ game, cách hợp tác, sắp xếp, mặc cả, tổ chức và cách kiên nhẫn và hoàn thiện kĩ năng. Mình từng có mối giao hảo với một anh trong Sài Gòn khi chơi MU Trống Đồng. Tết anh ấy còn gửi cả thiệp chúc mừng và phong bao lì xì ra Hà Nội cho mình thông qua bưu điện. À qua game Gunbound, mình cũng được nếm trải cảm giác yêu đương, “lái máy bay” với một bạn nữ xinh đẹp, hiền dịu hơn 4 tuổi. (Đến bây giờ mình và bạn ấy vẫn giữ quan hệ qua FB).

Song song những trải nghiệm rất tuyệt ấy, mình cũng có gặp cả lừa đảo, những cá nhân nhỏ nhen ích kỉ, chỉ muốn chọc ngoáy quấy phá nữa. Nhưng những sự tiêu cực ấy chỉ chiếm khoảng 1/6 hay 1/7 những gì mà game đã đem tới cho mình mà thôi.

Đối với mình, khi so sánh với trải nghiệm bên ngoài và game có nhiều cái giống nhau đến ngạc nhiên, nhưng tốc độ trải nghiệm những điều đó trong game diễn ra bên nhanh hơn rất nhiều so với bên ngoài. Vì thế chúng ta có thể nâng cao sự phản ứng của mình cả tâm trí lẫn thân thể qua game. Cá nhân mình cho rằng một người chơi tinh thông, lão luyện trong game qua hàng nghìn giờ chơi có thể cũng sở hữu một tư duy nhạy bén, dễ dàng tuỳ cơ ứng biến với các vấn đề trong cuộc sống.

Có lẽ game online cho mình nhiều ấn tượng nhất là Võ Lâm Truyền Kỳ. Chơi Võ Lâm đã cho mình cảm giác ăn thua, tuyệt đối không bao giờ bỏ cuộc và rèn luyện cho mình một kỹ năng mà khoa học gọi là “Học hỏi thông qua suy nghĩ”. Nghe to tát vậy thôi, chứ cũng chẳng có gì cả.

Mình chơi cùng một tài khoản Cái Bang đặt tên là Nguỵ Công Tử – Gái giả trai với một người anh em thân thiết. Tài khoản này được người anh em đầu tư nhiều tiền để chơi thật đã trong game. Tất nhiên việc cậu ấy đầu tư tiền bạc như vậy thì đổi lại mình sẽ bỏ thời gian ra để chơi hay nhất có thể tránh không bị nói là “lấy tiền đè người”. Lúc ấy bọn mình 16, 17 tuổi. Và mình đã làm được điều đó. Không chỉ 1 lần mà là 2 lần. Lần thứ 2 không đầu tư như trước nữa.

Bảng xếp hạng Tống Kim trong sever Phượng Tường thuộc VLTK ngày đó đối với mình xếp top 3 trong ngày là điều không thể chấp nhận. Tất cả game thủ khác đều công nhận Nguỵ Công Tử là nhân vật hàng đầu. Đó là tài khoản không chỉ được đầu tư mà người chơi cũng rất am hiểu trong game (Khi đánh Tống Kim, mình không sử dụng tool tự động đánh hay dùng lệnh bài đặt bom để lấy điểm xếp hạng). Lúc ấy solo 1-1 trừ Nga My nội công với hai món đồ hoàng kim thì mình đánh thắng được tất cả. Tất nhiên mình cũng đã thua những người khác. Nhưng những lần thua ấy, đêm về mình lại tưởng tượng ra mọi cách để có thể cải thiện và chơi tốt hơn. Hôm sau, mình rủ lại ai đã solo thắng mình hôm qua và đánh bại họ nhiều lần cho tới khi nào họ nản thì thôi.

Sau đó bọn mình nghỉ chơi một thời gian rồi chơi lại từ đầu ở sever Thuý Yên. Vẫn là phái Cái Bang, vẫn là cái tên Nguỵ Công Tử, nhưng lần này thì không chơi theo kiểu đầu tư nữa. Và một lần nữa mình đã chứng minh được bản thân tiến bộ trong game như thế nào. Nguỵ Công Tử đứng đầu đơn đấu môn phái toàn sever với tỉ lệ thắng 44/48 trận. Người thứ hai là 38/48.

Và chính những lần công thành, săn boss trong VLKT cũng đã dạy cho mình kỹ năng đàm phán, sắp xếp, chuẩn bị nhân lực ra sao để có thể đạt được mục đích chiếm thành, hạ boss lấy vật phẩm giữa hàng chục bang phái và hàng trăm người chơi hàng đầu sever. Lúc ấy bọn mình là bang chủ một bang top 5 sever.

KHÔNG CÒN CHƠI GAME NHƯNG VẪN LIÊN TỤC NGHĨ VỀ GAME

Sau này mình cũng chơi LoL, CoC nhiều nhưng không đam mê như trước nữa. Tất cả đều phải trưởng thành, đều có những công việc và các mối quan hệ khác ngoài game. Nhưng những gì mình học hỏi từ game vẫn có ảnh hưởng nhất định.

Hiện tại mình đã không còn chơi game nữa ngoài một ngày vào CoC (Clash of Clans) chơi 2-3 trận. Mình vẫn nghĩ về game, nhưng không phải để chơi mà muốn tạo ra game của riêng mình và đưa nó đến với các game thủ khác, thông qua việc viết lách. Mình muốn trở thành một nhân vật chính, một người sáng tạo ra một thế giới như những cá nhân, những công ty game đã tạo ra và khiến mình và nhiều game thủ khác đã say mê.

Nếu mọi người để ý, phim hay game ăn khách đều ít nhiều đến từ văn học và kịch bản game. Bản thân mình lại là người viết và thứ mình viết giỏi nhất là văn học kỳ ảo. Trong thời gian tới, đây chính là những mục tiêu của cuộc đời mình – tạo ra một game tuyệt vời để đáp lại những gì mình đã học từ game.

Và để làm game, mình phải viết.

Tác giả: Đức Nhân

Biên tập: SUYNGAM.VN

Đánh giá nội dung bài viết

Để lại bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to site top