andraz-lazic-pg3e6_viozy-unsplash

Thử thách sẽ qua đi, khi bạn dám đi qua

Mấy ngày trước, có người bà con xa nghe chuyện tôi tới Đà Lạt sống nên đã nhắn tin hỏi thăm. Không hiểu sao những lời chị ấy nói lại khiến tôi xúc động, dù chúng tôi cũng không thường xuyên gặp gỡ nói chuyện gì nhiều. Chị ấy động viên tôi cố gắng duy trì và phát triển đời sống ở trong này, mọi thứ lúc đầu sẽ khó khăn nhưng rồi sau này cũng làm quen được cả. Tôi không biết nói gì, chỉ biết cảm ơn chị với niềm vui trong lòng.

Chia sẻ với các bạn rằng những ngày mới tới đây, cuộc sống của tôi không phải là dễ dàng. Tài chính khó khăn, mối quan hệ tình cảm còn nhiều vướng mắc, mối quan hệ với gia đình cũng gặp trục trặc, đam mê chưa tìm ra, sức khỏe không ổn định, v.v… Dường như, tất cả mọi thứ đều mất cân bằng và lộn xộn. Cùng với đó, tôi cũng để ý thấy rằng tâm trạng và tâm trí của mình cũng thường xuyên bất an và căng thẳng. Những chuyện nhỏ nhặt nhất cũng làm tôi dễ bị kích động và trở nên mất kiểm soát. Đó là một quãng thời gian thử thách không chỉ bên ngoài mà cả bên trong nội tâm chính mình.

Có nhiều lần cảm thấy quá áp lực, tôi đã muốn bỏ cuộc, muốn trở về miền Bắc và sống một cuộc đời an toàn hơn. Nhưng lần nào cũng vậy, khi những suy nghĩ tiêu cực ấy tan đi, tôi lấy lại được tinh thần và tiếp tục ở lại nơi này, làm tất cả những gì có thể trong khả năng của mình và cầu nguyện. Dần dà, công việc cũng có tiến triển, chuyện tình yêu cũng dễ chịu thoải mái hơn, gia đình cũng tương tác tốt hơn so với những ngày đầu tôi đi xa, tôi tìm thấy điều mình yêu thích và sức khỏe cũng cải thiện được nhiều phần. Có thể nói, cuộc sống đang dần trở nên hài hòa hơn. Cùng với đó, tôi nhận thấy rằng tâm trạng của mình cũng dần bình ổn và mạnh mẽ hơn trước đó.

Có những ngày, tôi cảm thấy mọi thứ hoàn toàn ổn thỏa và tôi phải thốt lên rằng mình vô cùng hài lòng với cuộc sống này. Bất kỳ điều gì hiện lên trong tâm trí tôi lúc đó, tôi cũng thấy hoàn toàn chấp nhận được, thậm chí thấy chúng tốt đẹp không tỳ vết. Một sự thanh thản lộ ra trong tâm hồn, đồng thời sự thanh thản ấy lây lan sang tâm trí khiến nó thôi náo động ồn ào như mọi ngày.

Trong khoảnh khắc nhẹ nhàng hiếm có ấy, tôi chợt hỏi rằng liệu có phải trước kia do tôi chưa đối mặt hoàn toàn với đời sống bên ngoài, chưa làm hết sức mình trong những mối quan hệ nên tôi phải chịu đựng những áp lực và căng thẳng. Cho đến khi tôi dần biết đứng lên và dám bước vào những khó khăn thì tôi mới có được sức mạnh và sự bình thản? Phải chăng sự an vui hạnh phúc không đến từ sự hoàn mĩ và cân đối của hoàn cảnh bên ngoài, mà là từ khả năng đối mặt của một người với những điều chưa được như ý trong hiện tại?

Tôi đã nghĩ như vậy và chợt nhớ về một bộ phim hoạt hình mình đã từng xem với những đứa em họ trước kia. Nhân vật chính của phim là một cô bé, đang rất sợ hãi khi đứng trước những bóng ma to lớn khổng lồ. Thầy của cô bé bảo rằng nếu con càng chạy thì cái bóng đó càng lớn, nhưng chỉ cần đứng lại và chạm tay vào nó thì nó sẽ tan biến hoàn toàn. Quả nhiên, lúc đầu vì quá sợ hãi, cô bé đã bỏ chạy. Những chiếc bóng đen đúa càng vươn thành những kẻ khổng lồ rượt đuổi phía sau đầy dữ dằn. Đến khi cô bé vấp ngã bởi một viên đá thì lũ ma đã đứng đầy xung quanh và chực xông vào cô nuốt chửng. Lúc đó, cô gái bé nhỏ đã nhắm chặt mắt lại và lấy hết dũng khí để xòe bàn tay ra chạm vào những chiếc bóng. Ngay lập tức, chúng biến mất không còn một dấu vết nào, trả lại bầu không gian sáng trong tĩnh lặng.

Nhìn lại cuộc sống của mình, tôi cũng thấy rằng nó đã diễn ra không khác gì bộ phim kia. Lúc đầu, không phải tất cả mọi thứ đều sung sướng dễ dàng, nếu không nói là rất áp lực và khó khăn như những bóng ma khổng lồ chực nuốt chửng tôi vào chiếc bụng đen tối. Nhưng khi tôi ở lại và đối mặt, những thử thách kia dần được hóa giải và những điều tốt đẹp đang hiện ra thay thế. Như Albert Einstein đã từng nói:

“Cuộc đời cũng như việc đạp xe. Để giữ được thăng bằng, bạn phải tiếp tục tiến lên.”

Hay Terence McKenna cũng đã nói:

“Vấn đề không phải là tìm kiếm câu trả lời, mà là đối mặt với câu trả lời.”

Khi bạn đối mặt, những khó khăn đều lộ ra là những lối thoát, trong khi trước kia mải mê trốn chạy, bạn chỉ thấy chúng như là những trở ngại. Tất cả những gì bạn cần làm là đối mặt, là tiến lên, là “thi gan cùng tuế nguyệt”. Không cần biết khó khăn ấy ghê gớm thế nào, không cần biết thử thách ấy dữ dội ra sao, chỉ cần bạn vẫn hiện diện ở đó, vẫn hít thở và sẵn sàng cho những điều tích cực, thì tất cả những bão tố cũng phải chào thua. Tôi cho rằng kiên nhẫn chính là phẩm chất của một người đã làm bạn được với vị thần thời gian. Khi bạn có sự kiên nhẫn, bạn mới được chứng kiến sự chấm dứt của mọi chướng ngại, như vị thần ấy cũng thường chứng kiến.

Nếu để ý thật kỹ, bạn sẽ thấy thiên nhiên ngoài kia cũng không khác gì với chúng ta. Than chì bị nén ép dữ dội trong lòng đất một thời gian dài mới thành kim cương, sâu thì chờ đợi thật lâu trong vỏ kén chật chội mới hóa thành bươm bướm, hạt mầm thì chịu đựng tăm tối ẩm ướt mới nứt rễ và bung ra lá mầm, và gạo nếp cũng phải trải qua quãng thời gian ấp ủ lên men thì mới sinh ra hương vị đậm đà thơm ngon của món rượu.

Vậy còn bạn thì sao? Khi đứng trước những áp lực khó khăn, bạn có đang sợ hãi, kháng cự, hay quay đầu bỏ chạy? Khi đứng trước những cơ hội biến đổi để trưởng thành, bạn có đang xua tay lắc đầu từ chối? Tôi hy vọng rằng không phải như vậy, mà bạn đang ngẩng cao đầu và nhẫn nại đi xuyên qua những thách thức với một tinh thần thép. Rồi một ngày nào đó không xa, bạn sẽ trở nên lấp lánh như kim cương, xinh đẹp như bươm bướm và tốt tươi như những tán cây rừng. Tin tôi đi, vì một khi bạn dám đi qua, mọi thử thách trên đời sẽ đều qua đi vậy.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Đánh giá nội dung bài viết

Để lại bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to site top