dog-647528_1280

Họ có lên tận mặt trăng rồi thì cũng kệ họ

Sau những năm tháng dài lê thê đấu tranh chống lại thế giới, có lẽ giờ đây tôi đã tìm ra phương thuốc trị liệu thích hợp cho căn bệnh nan y tôi mắc phải. Tôi đã vứt bỏ mọi thứ, trở thành tự nhiên. Mọi sự hiểu biết của tôi thuộc về quyền tự phát của chính tôi. Tôi không đọc những bản tin thời sự, tránh vướng vào những tin tức không hay ho. Tôi không đủ khả năng biến một thế giới trở nên tốt đẹp, nhưng tôi có thể gạt bỏ những xấu xí gây ảnh hưởng đến hòa bình tươi đẹp của tôi.

Chẳng cần một cuộc cách mạng nổi dậy để chống lại kỉ luật, chống lại trật tự xã hội. Tôi đơn giản thoát ra khỏi nó, tôi chuyển đến một sự tồn tại khác mà ở đó những vướng mắc xã hội sẽ khó đến gần tôi hơn. Điều đó không có nghĩa tôi tự bịt mắt mình vì sợ hãi, tôi chỉ đang làm tốt quyền chọn lựa những điều tôi muốn thấy và điều tôi nghĩ chúng chẳng cần thiết cho cuộc sống của tôi.

Tại sao tôi lại phải đọc những tin giết người, tự tử, hiếp dâm, tôi quan tâm đến những vấn đề đó làm gì? Nếu ai đó bảo tôi hời hợt, sống thiếu trách nhiệm, tôi có thể làm gì để thay đổi cục diện kinh hãi ấy? Điều duy nhất tôi có được ở những tin dữ mà thời đại đang cập nhật mỗi ngày, duy nhất chỉ là nỗi sợ hãi. Bố mẹ tôi luôn đọc báo xem thời sự, đâm ra lo sợ, bất kể muốn làm gì, họ đều lo sợ. Đã có những tình huống xấu xảy ra trước đó, báo chí đã đưa tin. Sợ hãi lo lắng đã khiến con người ta đánh mất đi nhiều trải nghiệm.

Ngoài những giờ làm việc, giờ giải lao tôi đọc sách. Tôi chưa bao giờ đọc bất kể một thông tin thời sự liên quan đến tình hình xã hội. Những quyển sách của tôi thường là tiểu thuyết. Thông qua nhân vật, tôi tìm được sự cảm thông hơn đối với những người đang che giấu các góc khuất trong lỗ hổng tâm hồn họ. Để khi đứng trước một người ngoài đời thực, tôi có thể phần nào hiểu được tại sao họ lại hành động kì cục đến thế. Biết đặt mình vào vị trí của người khác để không phán xét đánh giá. Hiểu rõ tâm lý người có hành vi sai trái để cảm thông, bao dung rộng lượng hơn đối với họ.

Chương trình tôi yêu thích là thế giới động vật, chương trình khoa học huyền bí nói về vũ trụ, cách mà thế giới tự nhiên được hình thành. Tôi muốn hiểu cách sinh tồn của các sinh vật đang tồn tại trên trái đất, tại sao lại có mưa, có bão, hiệu ứng nhà kính… Những thói quen, cách ứng xử và thái độ thích nghi của con người với tự nhiên. Điều đó giúp tôi dễ dàng gần gũi với thiên nhiên hơn, hiểu cơ chế tồn tại của con người trên trái đất.

Tôi đọc các loại sách liên quan đến triết lý, kinh sách. Đọc với thái độ tìm tòi và chọn lọc những điều phù hợp với bản thân tôi. Với mục đích duy nhất là tìm kiếm và hiểu rõ chính tôi. Tôi quan điểm nếu bản thân tôi đủ hiểu biết để nhìn nhận chính tôi, tôi hoàn toàn đủ khả năng để hiểu rõ bản chất thế giới. Tại sao lại sinh ra các tệ nạn, tại sao lại có những tin tức không hay ho nhuốm màu phi đạo đức. Từ cổ chí kim, thiện luôn song hành với ác, có xấu thì phải có tốt. Không cần phải để báo chí đầu độc tâm trí, dắt mũi tôi bằng những tin tức cảnh báo, tôi tin rằng nếu tôi thực sự đi sâu và hiểu rõ bản chất cuộc sống, bản chất con người, bản chất tự nhiên, tôi không cần sợ hãi, bởi vì tôi hoàn toàn đủ nhận biết và đủ kiến thức để dối diện.

Buổi tối tôi thường nằm trong phòng, bật lớn loa và thưởng thức âm nhạc. Cố gắng tận hưởng những giai điệu, có khi tôi hát lớn theo những ca từ, cũng có khi tôi nhảy múa hàng tiếng đồng hồ một mình trong phòng. Hoặc tôi sẽ tập chơi đàn. Tôi chưa bao giờ đốt thời gian rảnh của mình ở thế giới bên ngoài. Tôi có cách tận hưởng giải trí theo kiểu riêng tôi, không cần đến thiết bị công nghệ hiện đại, không cần đến những mối quan hệ, những khu vui chơi giải trí. Thỉnh thoảng tôi gặp gỡ một vài người, rất ít thôi, những người tôi có thể là chính tôi khi ngồi cạnh họ, phô bày hết sự xấu xí của mình mà không sợ bị phán xét đánh giá, những người yêu thương tôi và tôi cũng yêu thương họ, hoàn toàn vô điều kiện.

Bạn tôi bảo họ chạy lên mặt trăng rồi mà tôi vẫn đang còn lù đù bước chậm chạp dưới mặt đất. Tại sao tôi lại phải lên mặt trăng? Ở mặt đất này tôi hạnh phúc, tôi thấy mình được sống thoải mái đến thế kia mà? Họ nghĩ tôi mù lòa, tôi đờ đẫn, tôi chẳng biết gì. Thực sự, tôi nghĩ tôi không cần phải biết nhiều đến thế làm gì. Tôi chỉ cần biết những điều tôi quan tâm. Tôi không cần quan tâm đến chính trị, việc đó hãy để cho những người có tham vọng trở thành chính trị gia, hoặc những người có kiến thức am hiểu về nó. Tôi không cần quan tâm đến xã hội, hãy để những nhà hoạt động xã hội hoàn thành tốt vai trò của họ. Tôi chỉ cần tập trung đến những điều tôi quan tâm và tôi đủ hiểu biết về nó, tôi thực sự không muốn biến mình thành thầy bói xem voi. Và tất nhiên, nếu điều gì đó tôi quan tâm, tôi sẽ tự biết cách để làm sáng tỏ. Nhưng tôi không ôm đồm nhiều thứ đâu, tôi chỉ quan tâm đến âm nhạc, đến những quyển tiểu thuyết, đến chương trình thế giới động vật và khoa học huyền bí của tôi thôi. Tôi không cần biết hôm nay nhà Trắng phát ngôn gì, chính sách nào vừa mới được ban hành, anh ca sĩ nổi tiếng này vừa mới tậu được chiếc xế hạng sang, cô nàng người mẫu kia đang cặp bồ đại gia nào. Những tin tức báo chí cập nhật cho mọi người nhảy số kịp theo thời đại, tôi thực sự không hứng thú.

Đối với quan điểm riêng tôi, nếu tôi càng chạy theo thời đại, tôi sẽ càng đánh mất đi cuộc sống của mình. Tôi chẳng được gì ngoài việc mất đi sinh khí sống. Khi tôi đọc những tin tức hàng ngày, tôi luôn tự hỏi đây là cái thế giới gì vậy? Điều gì đang xảy ra với xã hội này vậy? Con giết mẹ chặt ra nhiều khúc, chồng giết vợ… Tôi chẳng thấy con người đang chung sống trên hành tinh này nữa, nhiều người thật sự chỉ là súc vật đội lốt. Không, có lẽ đến súc vật nó cũng còn bản tính thiện.

Tất nhiên, tôi chỉ đang chia sẻ cuộc sống bớt bị quấy nhiễu tôi đang có. Tôi không cho rằng cách sống của tôi là đúng, là phù hợp. Và thật rất khó cho người khác để sống một cuộc sống khép kín giống tôi. Tôi chỉ đang vẽ ra một cảnh quan khác, nó không phải là cách mạng, không phải nổi dậy, không chống lại xã hội. Tôi không cố tình tổ chức một đảng phái riêng biệt nào cho tôi để chạy trốn hay chống lại sự khắc nghiệt khốn khổ từ xã hội. Tôi chỉ đang chia sẻ cuộc sống của tôi, nơi tôi không cần phải nhìn vào sự hỗn loạn, những rắc rối đến từ xã hội. Đó là cách tôi tránh khỏi những tổn thương từ xã hội mang lại, kể từ khi tôi tự tạo ra thế giới riêng cho tôi.

Sau bao năm chật vật, tôi nhận ra, chỉ cần tôi biết cách hài hòa bản thân, thế giới của tôi cũng trở nên hài hòa. Có lẽ, tôi lạc hậu, nhảy số chậm so với thời đại, nhưng tôi ổn. Vậy nên, dù họ có lên đến tận mặt trăng rồi, thì tôi cũng mặc kệ.

Tác giả: Ni Chi
Biên tập: SUYNGAM.VN

Đánh giá nội dung bài viết

Để lại bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to site top