*Bản gốc tiếng Anh được đăng trong subreddit r/semenretention [TD: lưu giữ tinh dịch]. Bài dịch được đăng tải trong tạp chí Aloha volume 19.
Xin chào mấy anh em không quay tay.
Đến bây giờ tôi nghĩ tất cả chúng ta đều đã quen thuộc với sự nguy hiểm của PMO (porn-masturbation-orgasm) đối với sức khỏe tinh thần, thể chất và tệ nhất là sức khỏe tâm linh của mình; lãng phí tinh dịch, tinh chất sự sống quý giá của bạn vào những cảnh quay người khác đang làm tình trên màn hình KHÔNG phải là cái tự nhiên muốn chúng ta làm.
Nó thật ghê tởm. Nó không tự nhiên. Sự thật thì nó chính là ác quỷ. Ngành công nghiệp khiêu dâm thì mục rữa và được thiết kế để hút hết sinh lực của bạn, khiến bạn trở nên vô hồn, yếu đuối mất hết ý chí. Đoán thử xem. Bạn là nhạc trưởng của bản hòa tấu mang tên cuộc đời. Bạn là người chơi trò chơi này và mọi thứ đều nằm dưới sự kiểm soát của bạn. Họ chỉ lừa bạn tin vào điều ngược lại.
Phải thừa nhận rằng, hầu hết chúng ta đều đã từng bị nghiện nặng con quỷ khiêu dâm. Bản thân tôi đã được biết tới phim khiêu dâm từ lúc 4 tuổi và bắt đầu thủ dâm lúc 8 tuổi, với tần suất trung bình 5-6 lần mỗi ngày suốt thời kỳ đỉnh cao nội tiết tố ở những năm trung học. Nó dẫn tới chứng bệnh rối loạn lo âu, bị bắt nạt thường xuyên, sức khỏe tồi tệ và gặp khó khăn trong việc tập trung trên lớp hoặc làm bất kỳ thứ gì. Tôi cãi cọ với gia đình liên tục và tôi nghĩ rằng đời mình coi như toi vì tôi thậm chí không thể giao tiếp được với bạn cùng lớp chứ đừng nói là có bạn gái. Tôi cảm thấy như thể ai đó đã lấy mất sự hồn nhiên của tôi và bóp vụn nó. Tôi nghĩ rằng thế là hết.
Nhân quả là thứ tồi tệ nhất khi bạn không bao giờ thực sự thấy nó đang đến. Tôi đã từng là một linh hồn đẹp và có bạn bè, lan tỏa năng lượng tích cực bất kỳ nơi đâu tôi tới. Nhìn vào những bức ảnh hồi nhỏ có thể thấy được thần thái của tôi rạng ngời hiển nhiên thế nào. Mọi người đều nghĩ rằng thật xấu hổ khi một cậu bé với rất nhiều tiềm năng này lại trở thành một kẻ vô dụng, phiền toái như vậy.
Vào trung học phổ thông, nó như là một công tắc bật cho tôi. Tôi bắt đầu thỏa thuận với những việc làm sai trái của mình, phát hiện ra tình yêu của tôi dành cho viết lách và điện ảnh, bắt đầu ra ngoài nhiều hơn và đó cũng là khi tôi bắt đầu trải nghiệm cần sa. Hút một vài điếu đây đó. Một ngày tôi quyết định dùng L.S.D. Chết tiệt, tôi đã tin vào chủ nghĩa bất khả tri, không có niềm tin 100% vào Thượng Đế, nhưng chỉ một cú trip đó đã thay đổi hoàn toàn quan điểm của tôi về cuộc sống. Tôi nhận ra rằng mọi thứ trong vũ trụ đều có liên kết, được tạo ra từ những rung động, năng lượng và tần số. Thời gian là một ảo tưởng, linh hồn của chúng ta cũng được kết nối và toàn bộ mục đích của chúng ta trên Trái Đất là tận hưởng từng khoảnh khắc, để nhảy múa theo những rung động vũ trụ và để nâng cao rung động của bản thân lên. Suy cho cùng thì chúng ta đều được tạo ra từ một gốc và được kết nối với nguồn Thiêng.
Các chất thức thần đã mở ra nhiều cánh cửa nhận thức cho tôi và tôi bây giờ đã 100% tin tưởng rằng L.S.D, nấm và D.M.T là những phương tiện giao tiếp từ Thượng Đế để chuẩn bị nhân loại cho Sự Thăng Lên.
Gói gọn lại câu chuyện dài, tôi đã thức tỉnh tâm linh (nghe sến như vậy đấy) và cùng với nó là một sự hối tiếc khổng lồ. Tôi hối hận về mọi quyết định của mình trong quá khứ và cơ bản là trong một thời gian ngắn tôi đã bị trầm cảm vì đã không hành động khác đi, tôi đã không quan tâm nhiều hơn tới sức khỏe và cách cư xử với mọi người, bạn biết nó diễn ra thế nào đấy. Nofap cuối cùng đã xuất hiện trong tâm trí tôi và tôi đã thực hiện nó ngày được ngày không hơn một năm. Hôm nay là ngày nofap thứ 30 khi tôi đang viết bài này, chuỗi dài nhất tính đến hiện tại.
Tôi có thể nói gì đây? Mọi thứ giờ đây tốt hơn gấp 10 lần. Mọi thứ thật rạng rỡ và tươi sáng, như thể tôi liên tục ở trong trạng thái tâm thức cao hơn (rung động cao hơn). Hôm trước tôi lái xe ra đường và tôi đã phải khóc. Mọi thứ đẹp tuyệt và những thứ nhỏ nhoi trong cuộc sống thu hút tôi hơn bao giờ hết. Thị lực tốt hơn. Tương tác xã hội tốt hơn. Không còn lo âu. Không còn tê liệt. Ý chí nghị lực mạnh hơn gấp 10 lần, và bây giờ tôi thực sự có thể cảm nhận được cảm xúc của mình.
Nhưng tôi đã không thể biết được chuyện đó, phải không? Bạn cũng không thể. Bạn đã không biết gì hơn khi bạn vẫn là một cậu bé đang tìm hiểu cuộc đời và phát hiện ra cảm giác dễ chịu to lớn ấy đến từ việc xem người khác làm trò bậy bạ trên máy tính của bố mẹ. Nó là giấc mơ thành sự thật. Đầu tiên bạn đã cảm thấy tội lỗi, nhưng dù sao cũng không quan trọng vì đó là cảm giác tuyệt vời nhất thế gian, không gì sánh bằng.
Đừng đùa bản thân thế. Không gì có thể so sánh với nó ngoại trừ có lẽ là sex thực tế. Dần dần, bạn bị mất nhạy cảm đến mức những thứ thông thường không còn làm bạn hứng thú nữa. Sức sống của bạn đã bị hút mất hết từ lâu và tất cả những gì bạn muốn là xem những video nặng đô hơn nữa, sở thích bạn đã hình thành qua nhiều tháng năm tiếp xúc với phim khiêu dâm. Đầu óc bạn là một đám suơng mù, bạn trở nên quá gầy/béo tới mức khó cứu chữa và bạn bị mắc phải khoảng 10 chứng rối loạn tâm thần.
Hầu hết những người phi thường trong lịch sử, thực tế họ từng là những kẻ bại trận tuyệt vọng ở một thời điểm nào đó trong cuộc đời. Những ngôi sao nhạc rock bạn rất ngưỡng mộ đó, hãy nói với tôi là anh ta không bao giờ trải qua giai đoạn nghiện ngập. Geogre Harrison là một người theo đạo Hindu cũng đã từng dính vào cocain. Những câu chuyện của Robert Downey Jr và sự trở lại của anh ấy, hoặc cách Elton John đột ngột cai nghiện sau khi ông nhận ra mình đã trở thành đống hỗ lốn như thế nào.
Nó là định mệnh. Bạn đã đi trước 90% mọi người khi bạn nhận thức được sự thật rằng bạn phải hoàn toàn chạm đáy để trở nên phi thường.
“Họ nói, không có một cái cây nào có thể mọc lên tới thiên đàng trừ khi rễ của nó chạm tận đến địa ngục.” – Carl Jung
Thông qua những trải nghiệm tồi tệ nhất của bản thân sẽ đem đến cho bạn sức mạnh ý chí, nền tảng động lực và quan trọng nhất là nguồn năng lượng để đá vỡ mặt những cơn nghiện và đứng lên nhảy múa với điệu nhạc. Những nốt trầm phải được trải nghiệm để bạn có thể trân trọng những nốt thăng, và thực sự biết được những thiếu sót của mình. Nếu không thì bạn sẽ trở nên tầm thường, và điều tệ nhất trong cuộc đời là sống tầm thường.
Vậy nên hãy vui lên, ngẩng cao đầu, ngừng quay tay và làm việc đi. Bầu trời là giới hạn. Rèn luyện tiết dục không phải chỉ để thu hút các cô gái. Đó chỉ là hiệu ứng phụ. Nó sẽ đến. Thay vào đó, làm điều bạn yêu thích. Tìm đam mê của mình. Chăm chỉ làm việc. Tập trung. Thức dậy tắm nước lạnh mỗi sáng và ngồi thiền trước khi đi ngủ hoặc sau khi ngủ dậy. Ăn nhiều rau củ và trái cây. Đọc sách nhiều hơn. Trở thành đứa trẻ tò mò mà bạn đã từng. Sống trong chánh niệm (mindfulness) và trân trọng mọi thứ trong cuộc đời. Vui vẻ với gia đình và bạn bè. Cho đi cuộc sống của bạn cho mọi người trên Trái Đất. Biết chính mình, điều bạn muốn trở thành và muốn làm trong đời. Quan trọng hơn hết, dừng quan tâm về những gì nguời khác nghĩ về bạn. Nó rất phí năng lượng.
Xin cảm ơn.
Tác giả: Lê Minh Tú
Biên dịch: Mai Thanh Trúc
Hiệu đính: Prana
(Disclaimer: SUYNGAM.VN không cổ súy việc sử dụng các chất thức thần. Hãy cân nhắc kỹ nếu có sử dụng. Hãy tự trau dồi thông tin và tự chịu trách nhiệm cho hành động của mình.)