Trong những giấc mộng vu vơ hào nhoáng nào đó, tôi đã từng muốn làm một người giàu có, một nữ hoàng quyến rũ, hay một nghệ sĩ tài ba tuyệt đỉnh vũ trụ với áng văn hoàn hảo xuất chúng. Nhưng cho đến một buổi chiều nọ, tôi phát hiện ra mình chỉ muốn làm một con ong. Quyết định ấy xảy ra vào khoảnh khắc tôi được tận mắt chứng kiến vẻ say sưa tuyệt vời của một chú ong béo múp khi chú ta đang hút mật trên những bông hoa màu đỏ rực.
Các bạn cứ hình dung rằng chú ong ấy mập mạp tròn trịa bằng một đầu ngón tay trỏ. Chú nhảy hết từ hoa này sang hoa nọ và úp mặt mình vào sâu từng cái nhụy như một đứa trẻ phàm ăn đang cố gắng liếm hết chỗ bột còn sót lại trong chiếc tô nhỏ. Dường như chú ong ấy không còn biết điều gì ngoài những sự ngọt ngào. Có lần mải hút mật quá, thân hình thì béo nặng, chú ta đã ngã ngửa ra vì nhánh hoa mẫu đơn lỏng lẻo bị rụng rời. Tôi chưa từng được chứng kiến điều gì đáng yêu mà giải trí đến vậy. Tất cả chỉ là một chú ong làm công việc thường ngày của mình.
Nhìn lại bản thân và mọi người xung quanh, tôi chợt nghĩ rằng tại sao con người chúng ta không tìm được hạnh phúc. Lúc nào cũng có vẻ bận rộn nhưng lại luôn căng thẳng những sợi dây thần kinh. Câu trả lời đơn giản vì con người đã đánh mất sự tập trung cao độ dành cho mỗi hoạt động, mỗi cử chỉ, mỗi ý lòng suy nghĩ. Khoảnh khắc đang diễn ra chỉ được âu yếm một cách nửa vời giả dối.
Du lịch cốt để thư giãn tận hưởng, nhưng chúng ta dùng để chạy đua chụp ảnh sống ảo cho bằng bạn bằng bè. Chỗ này chưa chiêm ngưỡng được quá nửa gang tay đã lồng lên chạy đến chỗ khác với cảnh trí khác dàn bày. Rốt cuộc, cái ta trải nghiệm chỉ duy nhất là việc chụp ảnh lặp đi lặp lại. Ta chưa từng biết cấu trúc một bông hoa tuyệt hảo cỡ nào, chưa từng được biết sự êm ái của bãi cỏ ra sao, chưa từng biết những ấm nóng của làn nắng mặt trời, chưa từng biết sướng vui của việc chạy nhảy cười đùa, hay việc ấp ôm một thân cây sần sùi cao lớn. Chúng ta dễ dàng cuồng điên theo trào lưu xã hội, nhưng chưa từng phát rồ vì vẻ đẹp của thiên nhiên thuần khiết, đến độ phải dùng chính cơ thể mình để xúc chạm, để tìm hiểu, để ngã lòng say đắm.
Gặp gỡ bạn bè cốt để gắn kết thân tình, trao đổi những buồn vui, những ý tưởng sắc màu. Nhưng ta chỉ đặt mông cùng trên một chiếc ghế và mỗi kẻ đưa sự chú ý của mình và màn hình điện thoại. Oke, chụp một tấm ảnh selfie cúng thần mạng xã hội. Rồi sao nữa, ta không biết, vì ta chẳng có ý tưởng quỷ quái nào ngoài chuyện hóng hớt với thiên hạ. Sự tập trung của ta được rèn luyện chỉ để dành cho công nghệ, cho những sự ồn ào tạm bợ. Ta không biết phải nói với nhau về chuyện gì, không biết phải chơi trò chơi gì với nhau.
Các bạn cứ thử nghĩ mà xem, chú ong béo kia có bao giờ chụp ảnh trước khi hút mật không, có bao giờ phải chỉn chu đôi cánh và cái bụng béo tròn trước khi đậu lên một nhành hoa không? Không. Toàn bộ sự chú ý của chú dành cho bông hoa và việc hút lấy tất cả những ngọt ngào như một sứ mệnh của cuộc đời. Dường như nếu để một cái gì đó chen vào, chú ta sẽ có một ngày thảm hại. Nên ta sẽ được chứng kiến sự say sưa và đắm chìm trong hiện tại của loài côn trùng bé nhỏ. Và tất cả mọi cử chỉ hay động tác đều trở nên hoàn hảo và đáng yêu đến lạ lùng. Thậm chí chú ong cũng chẳng quan tâm rằng có người đang ngắm nhìn mình hút mật. Và điều đó lại càng làm nên sức hút.
Tôi cho rằng con người ngày nay đang đánh mất đi sự tập trung cần thiết, thứ tương đương với độ hạnh phúc và hài lòng họ hằng ao ước. Nên khi tâm trí bị xao nhãng, chồng chéo bởi những đồ công nghệ, bởi những định kiến, ngại ngùng e sợ, người ta không sao mà tận hưởng thiên đường trần gian được. Họ phải làm đủ trò để kích thích bộ não sao cho mình được đầy vui vẻ, thú vị.
Đã nhìn một cảnh núi rừng xanh ngắt rồi, họ đòi nhìn thấy thêm biển cả mênh mông, nhìn thấy thêm mây trời hoành tráng. Gì cũng được, miễn sao là phải tăng đô lên cho vừa với những kỳ vọng, những kích thích sướng vui rằng “có cái gì đó hay lắm.” Nhưng thực ra bên trong con người họ chẳng có gì: họ không có sự tập trung, không có ý thức, không có sự sâu sắc, không có bình yên, không có thỏa mãn.
Họ không thể vùi mặt mình vào một cảnh sắc bất kỳ với sự tò mò khôn xiết, không thể “hút” được những tinh túy ngọt ngào của thực tại họ đang tiếp xúc. Và thử hỏi xem khi họ lâm vào nghịch cảnh thì thế nào? Chẳng có gì cứu vớt được họ cả vì họ chẳng biết cách nào để tiếp xúc với những thứ “bẩn thỉu” và “rác rưởi” này. Họ không được dạy làm sao để khoe một đống c*t của mình lên mạng xã hội.
Nói đến đây tôi chợt nhớ đến lời bài hát kinh điển thập niên 60 “The sound of silence” đã diễn tả rất chính xác thực trạng của con người ngày nay.
“Ten thousand people, maybe more
People talking without speaking
People hearing without listening
People writing songs that voices never share.”
Nếu bây giờ các bạn trở thành một con ong, và cuộc đời này là một bông hoa quyến rũ thì sao? Bạn sẽ làm tròn bổn phận của mình là hút mật chứ? Sẽ tung cánh và chui ngập vào bông hoa đời kia chứ? Tôi dám cá rằng kiểu gì bạn cũng chạm tới được những ngọt ngào mà cuộc đời dung chứa. Đây không chỉ là một bài học, nó còn là ân sủng của đất trời với phần thưởng là chính bạn cũng tự nhiên trở nên đáng yêu và hấp dẫn. Sự tập trung cao độ của bạn tạo ra một mãnh lực thu hút sự chú ý của người khác. Bạn không cần phải ồn ào khoe khoang, múa gậy vườn hoang các kiểu mà người ta vẫn nhìn thấy bạn, vẫn mến yêu bạn. Vì sự tập trung bạn vừa kiến tạo đã làm rung lên những tốt lành tương đương trong lòng người.
Nghĩ về chú ong béo đó, tôi chợt nhận ra rằng người thầy vĩ đại nhất mà con người cần học hỏi là thiên nhiên chứ không nhất thiết phải là bậc guru giác ngộ nào xa xôi cả. Nếu bạn không có được sự tập trung cao độ như chú ong đó, bạn sẽ không hiểu gì về bổn phận con người, không hiểu gì về những ngọt ngào của cuộc đời. Thế giới của bạn sẽ luôn diễn ra trong cảnh tượng bị cắt ngang, giằng co, mâu thuẫn và xung đột. Tất nhiên khi đó, đắng cay ê chề sẽ là mùi vị của thế giới ấy.
Tóm lại, đừng hỏi tại sao mình không tìm thấy hạnh phúc. Hãy tự hỏi rằng mình đang là một con ong hay là một kẻ xem hoa từ trên lưng ngựa.
Tác giả: Vũ Thanh Hòa
Ảnh minh họa: Myriams-Fotos