brett-jordan-oyfpek1arqk-unsplash

Tại sao tôi hay trốn khỏi đám đông?

Tại sao tôi hay trốn khỏi đám đông, khỏi những tụ tập bạn bè, khỏi những cuộc nhậu ồn ào, khỏi những cuộc trò chuyện sôi nổi? Tôi hay lánh đi đâu đó ngồi một mình, nhìn gió nhìn mây, đọc cái gì đó, hay bật nhạc rap ngồi gật gật, trông như thằng dở hơi. Chắc ai tiếp xúc với tôi lâu có lẽ sẽ thắc mắc về điều này, ít hay nhiều.

Đơn giản vì tôi không thích cái năng lượng của đám đông. Tôi đã cảm nhận rất nhiều lần, khi một người hòa vào một nhóm nào đó và trò chuyện, họ bắt đầu cố gắng để nổi bật, gây ấn tượng, tỏ vẻ, tìm kiếm sự chú ý từ người khác, vì một lý do nào đó, họ rất dễ biến thành một con người khác xa với con người chân thật của họ. Góc nhìn này có vẻ hơi tiêu cực, nhưng thực tế tôi đã thấy bản thân mình rất nhiều lần trong đó. Nhìn theo con mắt triết học một chút, thì đám đông rất dễ kích hoạt hoạt động của bản ngã, cái tôi giả tạo bên trong mỗi người.

Đơn giản là tôi thích sự cô độc một mình, nó bình an và thư thái. Tôi không cần phải loay hoay tìm kiếm sự chú ý từ ai, không cần tỏ ra thông thái để ai đó tán thưởng, không phải cố gắng hài hước để gây ấn tượng. Tôi không hướng niềm vui của mình ra ngoài và để nó phụ thuộc vào phản ứng của người khác nữa, tôi hướng vào trong, niềm vui tự thân. Người ta sợ cô độc, vì người ta không dám đối diện với chính mình, cái chính mình đầy khiếm khuyết, lúc nào cũng vậy. Và họ làm mọi cách để chạy trốn khỏi chính mình, xem phim, chơi game, tìm ai đó để nhắn tin, cố gắng tìm người yêu, ngay cả những thứ tinh tế như đọc sách và cả làm việc, mọi thứ đều là một dạng trốn chạy nào đó khỏi bản thân mình, miễn là giữ cho bận rộn.

Đơn giản là tôi thích hơn những cuộc trò chuyện sâu sắc, nơi tôi và ai đó, có thể hai hay nhiều người, có thể ngồi xuống, cởi bỏ hết những lớp vỏ giả tạo, chia sẻ với nhau những chuyện quan trọng đối với mỗi người. Tôi không quan tâm chuyện ca sĩ mới nổi ABC xinh đẹp và nóng bỏng bao nhiêu, đừng nói với tôi chuyện đó. Tôi sẽ quan tâm đến nhiều hơn đến những khúc mắc bạn gặp phải khi giải quyết vấn đề của mình, về nỗi buồn của bạn, cũng như của tôi, để cuộc trò chuyện đó có một ý nghĩa nào đó, dù ít hay nhiều, thay vì những thứ vô nghĩa, kích thích tạm thời. Đó là lý do mà những người “bạn” của tôi có thể đếm trên đầu ngón tay. Bạn thì tôi có rất nhiều, bạn xã giao quen biết, bạn cùng lớp, cùng chỗ làm, bạn gặp trong nhiều giai đoạn nào đó đã trôi qua. Nhưng “bạn” thì rất ít, đó là những người đã thực sự ngồi xuống nói chuyện với tôi, có một sự thấu hiểu lẫn nhau, chấp nhận con người chân thật của nhau, cả những điều chưa tốt, và quan trọng là chúng tôi cùng hướng tới một thứ gì đó lớn hơn, chúng tôi hỗ trợ nhau. Bạn là những người qua đường, còn “bạn” thì là những “gã song hành.”

Cũng vì lý do đó mà nhiều người nói tôi khó gần, khó thân. Bởi vì tôi tin một điều rằng thứ gì giá trị thì sẽ trải qua một khoảng thời gian để hình thành, nó không chớp nhoáng và tạm bợ. Thứ gì quá nhanh thì thiếu nền tảng và sự vững bền. Easy come, easy go. Tôi thường để cho một mối quan hệ phát triển một cách tự nhiên, thứ gì đồng điệu và có tính hỗ trợ, nó sẽ tự lớn lên, còn không, nó sẽ tự mờ nhạt dần, tôi không cần phải quay cuồng để bám víu hay cố gắng kết thân với ai. Những “gã song hành” sẽ tự nhận ra nhau.

Đừng hiểu lầm ý của tôi rằng ai đó nên sống khép kín, nhút nhát và sợ hãi đám đông. Ý tôi là hãy kết nối với chính mình nhiều hơn, sống đúng với con người chân thật của mình mà không phải cố gây ấn tượng hay làm hài lòng một ai đó. Thậm chí, tôi nhận ra rằng khi bản thân càng không cần sự chú ý và chấp nhận từ đám đông thì tôi càng tự tin khi đứng trước họ. Áp lực đám đông là thứ cần phải có để phát triển, chỉ là bạn không có nhu cầu nào từ nó, thứ mà bản ngã luôn tìm kiếm qua sự chú ý, công nhận và khen ngợi.

“Hãy quan tâm nhiều hơn tới lương tâm thay vì danh tiếng. Bởi vì lương tâm là chính con người thật của bạn, còn danh tiếng là những gì người khác nghĩ về bạn. Và những gì người khác nghĩ về bạn thì đó là chuyện của họ.” – Mesa Selimovic

Tôi có thể không có nhiều bạn, không được nhiều người chú ý, mối quan hệ không rộng rãi và không có nhiều kẻ để nhờ vả hay khai thác lợi ích. Nhưng đổi lại tôi có được những chân thành, tôi sống với con người thật của mình trong đó. Tôi bình an và vui vẻ, tình yêu của tôi được trau dồi, tính người và những giá trị mà tôi hướng tới được nuôi dưỡng. Đó mới là thứ mà tôi thực sự muốn gắn bó một cách sâu sắc.

Tác giả: Bá Kỳ

Đánh giá nội dung bài viết

Để lại bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to site top