Quên Game of Thrones đi, quên những bộ phim bạn đang theo dõi, hoặc đang ngóng đợi đi, vì Netflix vừa cho ra đời một bộ phim dài 8 tập với chất lượng tuyệt hảo. Bộ phim sẽ khiến bạn quên mất thời gian, sẽ khiến bạn muốn xem cho bằng hết, khiến bạn bồn chồn nếu phải ngóng đợi tiếp những tập sau. Đó là Stranger Things, một bộ phim mang đến sự kết hợp hoàn hảo của thể loại khoa học viễn tưởng kinh dị của thập niên 80 với cốt truyện mang hơi hướng Stephen King, phong cách làm phim như của Steven Speilberg, không khí phim đôi khi kì bí như phim của David Lynch, nhưng chất lượng đặc biệt thuộc về anh em nhà Duffer. Sự tài tình của kịch bản chính là việc khiến cho chúng ta liên tưởng đến rất nhiều bộ phim khác nhau, nhưng bản thân Stranger Things lại mang một cốt cách riêng, vô cùng quyến rũ. Nó mang đến bất ngờ, sự sảng khoái, mang đến hồi hộp, sự lo sợ. Bộ phim như một phiên bản truyền hình của Stand By Me (1986), kết hợp với sự thơ mộng của E.T (1982), cài cắm vào đó chất ma quái của Alien (1979). Sự hoà trộn với một công thức đặc biệt, mà bằng một dàn diễn viên như đi ra từ chính thập niên 80, cộng với âm nhạc như chất kích thích, Stranger Things đánh bại cả những khán giả khó tính nhất, để trở thành một trong những sản phẩm truyền hình “hoàn hảo” của 2016.
Bối cảnh là thập niên 80, trong một căn phòng của một căn nhà nằm ở 1 thị trấn nhỏ yên bình, 4 đứa trẻ con đang chơi trò Dragons and Dungeons với sự hăng say, nhập vai và thích thú. Cuộc sống bình yên, tuổi thơ, gia đình, bạn bè, đấy là tất cả những gì mà một đứa trẻ cần để hạnh phúc. Rồi ngay sau đó, giống như act đầu tiên của một kịch bản phim điện ảnh thông thường, sự cố xảy ra, chúng chia tay nhau, ai về nhà nấy, chỉ có cậu bé Will Byers là không thể, nó mất tích, bí ẩn giống như cách thằng bé con trong Close Encounter of the Third Kind (1977) bị mất tích, bí ẩn nhưng có hy vọng. Những gì tiếp nối khiến cho tập pilot của serie 8 tập phim này thực sự tuyệt vời. Thằng bé sống với anh trai và một người mẹ đơn thân. Bà làm việc vất vả và chăm chỉ để nuôi nấng hai đứa con trai. Will học trong một ngôi trường như bao nhiêu ngôi trường khác, với những kẻ bắt nạt, với những đôi nam nữ vị thành niên yêu nhau, với một ông thầy tính tình hơi kì cục nhưng say mê công việc của mình. Bối cảnh chỉnh chu, tuyến truyện chính và những tuyến truyện phụ được giới thiệu khéo léo, cài cắm thông minh với cách dựng tuyệt vời để hết cảnh này đến cảnh khác dù chỉ mang tính giới thiệu cũng vô cùng hấp dẫn.
Kịch tính xảy ra, đứa trẻ mất tích, bà mẹ hoảng loạn, thằng anh trai trầm tính thì tự dằn mặt mình, cảnh sát vào cuộc nhưng nghi ngờ thằng bé chỉ ham chơi quên đường về thôi. Những đứa bạn thân của Will dù tuổi nhỏ nhưng dũng cảm và luôn sẵn sàng vì bạn bè. Mỗi đứa thể hiện một đặc tính khôn ngoan, cẩn trọng và quyết đoán. Chúng là một sự kết hợp hoàn hảo cho bất kì chuyến phiêu lưu trẻ con nào. Chúng đi tìm Will Byers theo cách của chúng, bỏ mặc sự lo lắng của người lớn. Bộ phim mở ra từng cảnh cửa để giới thiệu nhân vật, để khơi gợi trí tò mò, để khuấy động bản năng sợ hãi, và đặc biệt để lôi cuốn khán giả vào một hành trình, trong đó, quái vật độc ác và ghê gớm thế nào không thực sự quan trọng, quan trọng là tình bạn, tình yêu, tình người, sự cảm thông, chia sẻ, hay nói một cách khác, bộ phim lột tả tột cùng nhân tính của con người.
Nhân tính thiện của tình yêu. Will Byers có thể được sinh ra trong một gia đình không giàu có, cũng như không hạnh phúc, nhưng em hạnh phúc vì có một người mẹ như Joyce (Winona Ryder). Joyce hy sinh bản thân để chu toàn cho cuộc sống của hai đứa con. Khi biết Will mất tích, Joyce đã thực sự phát điên, ở mức độ của một người mẹ đau đớn khi nhận ra một phần thân thể của mình đang mất đi. Winona Ryder sau nhiều vai phụ, không đặc sặc trong nửa sau sự nghiệp đã có màn trở lại vô cùng xuất sắc. Khả năng biểu cảm tuyệt vời, sự nhập thân vào vai diễn không thể hoàn hảo hơn. Khán giả nhìn Winona, bằng cái nhìn dành cho chính nhân vật Joyce, một người mẹ mất con, tuyệt vọng tìm kiếm, bám víu vào bất kì hy vọng nào để tin nó sống, hy sinh tất cả miễn là có thể cứu thằng bé. Sự kì bí, huyền ảo, đan cài vào thực tại cũng không khiến bộ phim mất đi màu sắc vô cùng chân thực. Winona là sự chân thực, cảm xúc của cô dành cho con là sự chân thực. Điều đó khiến cho bộ phim, dù gắn mác kinh dị, cũng đã được hiện thực hoá lên rất nhiều. Những trường đoạn có sự xuất hiện của Winona là những trường đoạn xuất sắc. Bà là hiện thân của ánh sáng, hy vọng và sự chân thành vô cùng của tình yêu để có thể cứu rỗi mọi điều trên cuộc đời này.
Nhân tính thiện của tình bạn. GIống như Stand By Me, bộ phim biểu tượng về tình bạn của tuổi thiếu niên, Stranger Things không giấu diếm việc tạo dựng lại một bộ khung tình bạn trẻ con tuyệt vời dựa trên Stand By Me. Chúng có cái lý của trẻ con, tư duy của trẻ con, và sự dũng cảm “lãng mạn” của trẻ con. Chúng mang đến sự trẻ trung, đến niềm vui. Chúng mang đến sự hoài niệm cho khán giả. Những đứa trẻ đó, Mike, Lucas, Dustin và cô gái bí ẩn Eleven như những thiên thần xua đi bóng tối, xua đi không khí u ám. Chúng ở bên nhau, cãi nhau, làm hoà, cùng nhau đi cứu bạn, như những chàng Tom Sawyer thích phiêu lưu, và nhìn mọi thứ bằng sự ngây thơ, lạc quan không thể bị lay chuyển. Stand by Me, The Goonies, E.T… như thể anh em nhà Duffers nắm thóp được một thế hệ yêu điện ảnh thập niên 80, để đưa vào trong phim sự nhạy cảm vô cùng tinh tế, khiến đa phần khán giả, sẽ thực sự cảm nhận được sự rung động bên trong sâu thẳm tim mình, về thời gian và những thứ đã mất.
Nhân tính ác của tham vọng. Bộ phim xây dựng những nhân vật phản diện, không phải quái vật, chúng nó không có nhân tính, mà con người. Những nhà khoa học, những quan chức chính phủ, những kẻ đã mất hết tình yêu, tình bạn, tình người. Ở họ chỉ có tham vọng, tham vọng chính trị, tham vọng khoa học, tham vọng chinh phục những điều mà không ai làm được. Không quá mặn mà lột tả chân dung những vai phản diện, nhưng đủ dể chúng ta cảm thấy sự đối lập, sự tương phản, đủ dể ta ghét, ta khó chịu, và ta càng yêu hơn bao giờ hết những gì mà bản thân mỗi chúng ta vẫn còn giữ trong mỗi bản thân mình về sự cảm thông dành cho đồng loại.
Cuối cùng là nhân tính thiện của sự cảm thông. Sự cảm thông của ông cảnh sát Jim Hopper (David Harbour) đã mất đứa con gái vì bệnh ung thư dành cho Joyce, khiến ông quyết tâm tìm đi tìm Will. Sự cảm thông của người dân trong thị trấn dành cho người mẹ mất con. Sự cảm thông của cô gái ngây thơ Nancy dành cho Jonathan… Sự cảm thông khiến cho bộ phim trở nên dịu dàng, khiến cho thế giới này còn tràn đầy hy vọng, khi con người còn đứng bên nhau, khi đó, mọi thứ đen tối dù đến với lực lượng khủng khiếp ra sao đều có thể bị xoá tan đi.
Stranger Things một lần nữa giúp Netflix ghi điểm. Kênh truyền hình trực tuyến này đang ngày càng trở nên mạnh mẽ trong lĩnh vực truyền hình, hoàn toàn có khả năng cạnh tranh với các đại gia như HBO, Showtime, AMC… Nhưng hơn hết, Stranger Things mang đến cho truyền hình một diện mạo tươi sáng, kỉ nguyên vàng của truyền hình mới chỉ bắt đầu, nó không có dấu hiệu dừng lại, và nó còn tiếp tục, tiếp tục khiến khán giả, dù là người hâm mộ của phim điện ảnh cũng phải nể phục nhiều phần. Stranger Things mang đến một Winona Ryder với khả năng diễn xuất tuyệt vời, mang đến một bối cảnh phim và câu chuyện, dàn cảnh gợi đến một danh sách dài những tác phẩm điện ảnh vang bóng một thời ở thập niên 80. Nó mang đến hoài niệm, kỉ niệm, mang trở lại kí ức, mà ở thời buổi nhiễu nhương, thù địch, và thực dụng như này, nó thật có tác dụng to lớn để chúng ta dừng lại một chút, và tự nhìn lại quãng đời của mình, với tình yêu, tình bạn và sự cảm thông dành cho nhau, giữa người và người.