benjamin-balazs-pgloqtusy1c-unsplash

Không đỡ được địa ngục thì không xứng với thiên đường

Có bao giờ bạn sợ hãi cùng cực trước một điều xảy ra nằm ngoài kỳ vọng không? Có bao giờ bạn tức giận ai đó một cách điên cuồng không? Có bao giờ bạn lo lắng đến phát rồ vì một quyết định mình đưa ra không? Có bao giờ bạn dằn vặt cắn rứt lương tâm vì một điều bạn từng làm sai không? Có bao giờ bạn thấy sự tuyệt vọng không lối thoát khi nhìn vào cuộc đời của chính mình không? Bạn run rẩy, bất an, và nhụt hết nhuệ khí? Bạn sợ rằng mình không qua nổi phen này, sợ mọi thứ sẽ tiêu tan, sợ sẽ mất hết mọi thành tựu trong đời, sợ sẽ thua thiệt, thất bại và chịu đau đớn đến hết cuộc đời?

Tôi hỏi như vậy cũng chỉ là để thay cho một câu hỏi đơn giản hơn, đó là “Có bao giờ bạn rơi vào địa ngục không?” Nếu có thì chúc mừng bạn, bạn đang trên đường tiến đến thiên đường. Vì địa ngục chính là nơi để mọi linh hồn được thanh tẩy. Thanh tẩy khỏi những sự tham lam níu bám vật chất, khỏi những cố gắng kiểm soát hoàn cảnh nằm ngoài tầm tay, khỏi những sân hận ích kỷ trong lòng người, khỏi những sợ hãi run rẩy trước những đớn đau và cái chết. Khi cuộc đời ném bạn vào những thử thách, áp lực hay sự rắc rối, bạn đang được ưu ái chữa lành những cứng nhắc và yếu đuối ở bên trong chính mình. Đa phần lúc đó, con người rơi vào thái độ hoảng loạn, rối trí và tìm đủ mọi cách để giãy thoát khỏi ngọn lửa thanh tẩy khắc nghiệt. Nhưng cái giá phải trả cho sự chống đối điều tốt đẹp đó là bạn sẽ càng trở nên yếu đuối hơn và càng không nhận ra những ân sủng kỳ diệu ẩn sau vũ bão của cuộc đời.

Có một câu nói tôi từng nghe của Jason Silva, một diễn giả nổi tiếng người Mỹ,

“Don’t solve problems, let problems solve you.”

Tạm dịch là: Đừng giải quyết vấn đề, hãy để vấn đề giải quyết bạn.

Khi đọc câu nói này lên, đột nhiên tôi nhận thấy một sự thanh thản vô cùng khi chấm dứt việc cố gắng giãy giụa khỏi những áp lực và thử thách trong hiện tại. Tôi đã từng nghĩ rằng mình xui xẻo biết bao khi gặp phải mấy chuyện này, mình phải làm sao bây giờ, mình dập tắt những vấn đề này kiểu gì? Nhưng đột nhiên, tôi quy hàng và hiểu ra rằng có lẽ vấn đề ấy không có vấn đề gì, mà chính bản thân tôi mới có vấn đề vậy. Trong một khoảnh khắc, tôi lặng đi và để yên quan sát những gì đang diễn ra. Quả thực, tôi thấy những cứng nhắc và gồng ép trong tôi đang được tháo gỡ bởi chính những vấn đề ấy. Chúng cuộn lên căng thẳng một ít ở bụng, một ít ở trái tim và một ít ở trong đầu óc. Những dòng suy nghĩ tiêu cực cứ tuôn ra, những cơn co thắt của cơ thể cứ tiếp tục dội lên, nhưng điều đặc biệt đó là tôi cứ thản nhiên để đó và biết rằng đó là công cuộc chữa lành đang được thực hiện. Những “độc tố” bên trong đang được đưa lên bề mặt ánh sáng để được chuyển hóa. Khi sống với tâm thế mới, tôi thấy mọi thứ chuyển biến rất nhanh và sức mạnh dần trở lại trong tâm hồn tôi một cách rõ rệt hơn bao giờ hết.

Không chỉ câu nói của Jason Silva đã đưa cho tôi một góc nhìn mới về những thách thức của cuộc sống, kéo tôi ra khỏi thái độ tiêu cực đối với cái mà chúng ta thường gọi là “địa ngục.” Còn liên tiếp những thông điệp khác đã thức tỉnh tôi khỏi sự quyến luyến với những tư duy tiêu cực. Carl Jung đã có những câu nói điển hình thế này:

“The brighter the light, the darker the shadow.” (Tạm dịch: Đèn càng sáng, bóng càng tối.

“Họ nói, không có một cái cây nào có thể mọc lên tới thiên đàng trừ khi rễ của nó chạm đến tận địa ngục.”

Trước kia, tôi sợ những thử thách và hỗn độn của cuộc đời, nhưng sau khi nghe những câu nói ấy, trong tôi lại bừng lên một niềm hưng phấn mới lạ. Tôi cảm thấy mình đang từ một người ngồi co ro một góc để né tránh cơn bão tố, thì nay, tôi đứng dậy, giang rộng hai cánh tay, vươn vai và ngửa mặt lên trời, reo vang rằng: “Hãy đến đây cả đi! Hãy va đập vào tôi đi! Mưa gió hãy rửa sạch linh hồn này!”

Tôi chợt hiểu ra rằng không phải chỉ cần muốn sống ở thiên đường thì ta sẽ được đưa ngay đến thiên đường. Đôi khi trước đó, ta cần phải sẵn sàng đối mặt với địa ngục.

Trong cuộc sống, bản thân tôi đã từng trải qua những sự việc rất khắc nghiệt éo le và tôi lúc đó thì còn mang trong mình nhiều loại thái độ khó chịu khác nhau. Khi quan sát xung quanh, tôi cũng thấy có những người nhìn chuyện khó khổ thì chỉ biết chống cự tiêu cực rồi chùn bước thoái lui trong đau đớn. Nhưng cũng có người thấy khó khổ là liều thuốc đắng nhưng công hiệu nhất cho những sự yếu ớt của tâm hồn. Và nhờ thái độ như vậy, họ vượt qua thử thách một cách ngoạn mục. Hay nói chính xác hơn, họ vượt qua chính những giới hạn của bản thân một cách ngoạn mục. Như ngọc được mài giũa, thép được tôi luyện, nội tâm của con người cũng cần được kỳ cọ và va đập với dòng chảy biến đổi không ngừng của cuộc đời.

Bây giờ, trong tôi xuất hiện một niềm tin rằng những áp lực trong cuộc sống chính là bài thuốc mà Vũ trụ đã kê đơn cho con người ngay từ ban đầu, trước cả lúc con người nhận ra rằng đó là thứ mà mình đang cần nhất cho những sự yếu ớt và èo uột bên trong. Vậy là tôi bỗng biết đi trong cuộc đời hỗn độn với lòng biết ơn và sự sẵn sàng, hoàn toàn trái ngược với những bước chân ngày trước chỉ toàn in dấu sự bất an và run rẩy.

Trong Chí Tôn Ca cũng có câu rằng:

“Thứ đối với mọi chúng sinh là màn đêm thì lại là lúc bừng tỉnh đối với người tự chủ, còn lúc mọi chúng sinh thức giấc lại là màn đêm đối với bậc hiền giả nội quan.”

Vậy nên, lúc cuộc đời dễ dàng thì ta biết vui mừng tận hưởng, còn lúc cuộc đời “cua” vào khúc đoạn gian truân thì ta lại càng phấn khởi hơn vì biết rằng mình đang được uốn nắn thành nhân. Tôi cho rằng nếu một người không đỡ nổi địa ngục thì sẽ không xứng với thiên đường, cũng như không chịu được ồn ào thì không thấy được nơi thanh tịnh, không dám bị tổn thương thì cũng không thể được chữa lành. Cuộc đời vẫn luôn còn ở đây, quý giá vô ngần với những người biết ơn và nhìn vào phía ánh sáng; và đáng sợ tột cùng đối với những người run rẩy và chỉ biết đưa mắt nhìn vào nơi bóng tối.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Đánh giá nội dung bài viết

Để lại bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to site top