Lê Diệu Huy (Lương Triều Vỹ) mua về nhà một đống thuốc lá, Hà Bảo Vinh (Trương Quốc Vinh) hỏi sao anh mua nhiều thế. Huy bảo rằng để em không phải ra ngoài mua thuốc lá ban đêm nữa. Huy đang ghen khi Vinh hay đi ra ngoài ban đêm và ăn mặc thật bảnh bao, Vinh thì bực bội, có lẽ vì cảm giác bị quản lý, anh tung hê tất cả, phá tung đống thuốc là Huy đã xếp gọn gàng. Huy không nói gì, lặng lẽ đi nhặt lại chúng. Họ yêu nhau, mối tình đồng tính, trong một căn phòng chật chội tận Argentina xa xôi. Câu chuyện của họ được Vương Gia Vệ kể lại trong bộ phim Happy Together. Tôi thích ghép Happy Together vào cùng với Chungking Express và In the Mood for Love, để tạo thành một trilogy hoàn chỉnh về tình yêu. Trong bộ ba đó, Chungking Express nói về tình yêu đơn phương, Happy Together nói về một tình yêu của hạnh phúc và đau khổ cùng nhau và cuối cùng là In the Mood for Love, một thứ tình yêu câm lặng và đầy cấm đoán.
Câu chuyện không đầu không cuối như trong những câu chuyện tình khác mà Vương Gia Vệ kể bằng ngôn ngữ điện ảnh. Happy Together giống như một trường đoạn trong cuộc đời của hai người đàn ông mà điểm đầu là hành trình hàn gắn lại tình cảm của mình bằng chuyến du hành đến đất nước Argentina nằm ở nửa kia trái đất và điểm cuối là sự lửng lơ đâu đó lưng chừng mỗi người nơi họ đi tiếp con đường riêng của mình, sau tất cả những hạnh phúc và vụn vỡ. Họ hàn gắn sau mỗi lần tình cảm rơi rụng mất bằng câu nói của Hà Bảo Vinh “mình làm lại từ đầu nhé”. Vinh lúc nào cũng vậy, tâm hồn luôn trôi nổi, không vững vàng, dễ dàng suy sụp, dễ thay đổi nhưng rồi lại trở về nơi mà Lê Diệu Huy luôn luôn mở cửa đón. “Thích về thì về, thích đi thì đi” là cách Vinh luôn đối xử với tình yêu mà anh tin rằng anh sẽ không thể mất. Anh biết Huy yêu anh nhiều như nào, anh biết Huy vị tha và khoan dung ra sao.
Khi cả hai cùng nhau qua Argentina để xây dựng lại mối quan hệ, Hà Bảo Vinh lại bỏ đi, “tạm xa nhau 1 thời gian”, anh bỏ đi theo những cuộc chơi thâu đêm, với những người bạn, người tình mới. Còn Huy, cần mẫn đi làm để kiếm tiền về lại Hong Kong. Hai tính cách, hai người đàn ông với cách sống hoàn toàn khác nhau, cách đối diện với thực tế và đối diện nhau. Một thứ tình yêu mà như cách kể của Vương Gia Vệ, ta cảm giác giống như sự nương tựa và chịu đựng nhau, một mối quan hệ của hai người đàn ông ở quá xa nhà. Bị tổn thương, bị ốm, Hà Bảo Vinh trở về bên Huy như tìm về nơi anh thấy mình sẽ được an toàn và chăm sóc. Huy lại lặng lẽ, khuôn mặt lạnh lùng, ít cười, nhưng khoé mắt hạnh phúc, anh chấp nhận ôm Vinh vào lòng, đón Vinh về nhà mình và coi những chuỗi ngày bên nhau ngắn ngủi đó là những ngày hạnh phúc nhất trong mối quan hệ của họ.
Buồn nhiều hơn vui, đau đớn nhiều hơn sự dịu dàng, ta tìm thấy được bao nhiêu niềm hạnh phúc trong trường đoạn dài đó của hai người, ngoài những ngày dài cô đơn, những đêm dài chán chường, những giờ dài đẵng của sự giận dỗi và hờn trách. Vương Gia Vệ đang nói gì với hai chữ “Happy Together” tựa phim bằng tiếng Anh mà ông đặt. Ta không thể thấu hiểu được điều đó, nếu ta đã không thực sự yêu ai đấy bằng một trái tim vô điều kiện như Huy yêu Vinh, hay bằng một trái tim ích kỉ, và đầy ảo mộng như Vinh yêu Huy. Trong một bộ phim tài liệu dài 56 phút về bộ phim này có chứa những cảnh đã bị cắt đi mà Vương Gia Vệ muốn thể hiện ý tưởng của mình, Huy đã có ý đinh tự sát để Minh không còn muốn đi thì đi, muốn về thì về nữa. Tự sát, cái suy nghĩ cuối cùng của sự tuyệt vọng trong một tình yêu quá lớn nhưng không thể tìm ra lối thoát.
Sự thất thường của Vinh được gia cường bằng cách cắt dựng hình ảnh không theo bất kì quy luật nào của đạo diễn họ Vương, một bản nhạc jazz với cấu trúc nhạc tự do phóng khoáng, vừa đột ngột, vừa trầm lắng, tiết tấu nhanh đấy rồi chậm đấy, dụng ý của ông đã được cameraman Christopher Doyle diễn giải một cách vô cùng đặc sắc, sự hoán đổi giữa những khung hình trắng đen và màu, đôi khi đường chân trời chao nghiêng như trêu ngươi người xem. Một bản nhạc Jazz đầu ảo ảnh, ám ảnh và cuốn hút. Nó tạo nên một sự liên tưởng tuyệt vời đến tính cách nhân vật. Một Hà Bảo Vinh ảo mộng, vật vã với bản ngã của mình, một lối sống bản năng đặt cảm xúc lên trên hết, so với một Lê Diệu Huy điềm tĩnh, luôn biết cách cân bằng mình, luôn giữ một thái độ không buông mình với nỗi đau khổ. Khi Huy nhận ra rằng khi cô độc thì ai cũng giống nhau lúc anh đi vào nhà vệ sinh nam nơi những gã đồng tính hay vào để tìm kiếm Vinh, anh đã thấu hiểu được Vinh hơn, cũng như tình yêu của hai người.
Tình yêu, phải chăng là một bản tấu buồn, nhưng có âm điêu sâu sắc, khiến cho ta dù bị nó bắt đi vào một thế giới sầu khổ vẫn cảm nhận rõ hơn ai hết nỗi niềm hạnh phúc khi được ở bên nhau, nhận nụ cười của nhau, sự đòi hỏi, thái độ ghen tuông và vô vàn sắc diện khác. Happy Together, dù xem bao nhiêu lần đều khiến tôi liên tưởng đến một bộ phim Mỹ mà tôi rất thích Eternal Sunshine of the Spotless Mind của đạo diễn Michel Gondry, trong đó, cặp đôi Joel và Clementine tìm cách đi xoá hết kí ức về nhau để bớt đau khổ, nỗi đau của sự chia ly và bốc đồng. Nhưng rồi chính họ lại tìm đến những kí ức đẹp đẽ bên nhau để cứu lấy kí ức của mình, cứu lấy tình yêu của mình. Huy đã không thể níu kéo được Vinh nữa, khi anh nhận ra rằng thế giới của anh quá khác xa so với Vinh, thế giới của anh tiệm cận hơn với cuộc sống của anh chàng họ Trương tìm mọi cách để đi được đến nơi càng xa càng tốt vì anh ta luôn biết gia đình anh ta đợi mình ở nhà. Huy cũng hiểu Hong Kong đang đợi mình, đấy mới là nơi thuộc về mình chứ không phải xứ sở xa lạ Argentina nơi mà con thác Iguazu ám thị sự kết thúc, kết thúc hành trình yêu, và kết thúc con đường để trở về nhà.
Trương Quốc Vinh với khuôn mặt của vị thần sầu khổ vì tình yêu, đã luôn hoá thân một cách vô cùng tinh tế vào những vai như Vinh hay như Trình Đắc Di trong Farewell my Concubine. Trong bức thư để lại trước khi tự sát, Trương Quốc Vinh đã viết như này: Cả cuộc đời tôi chưa làm gì sai. Tại sao mọi thứ lại trở nên thế này?. Câu nói đó tôi lại càng thấy thấm thía hơn hết, khi Hà Bảo Vinh ôm chiếc chăn và khóc nức nở, tức tưởi. Tất cả mọi duyên cớ ở đời, trong mối tình của Huy và Vinh chẳng phải đều do sự bộc phát của tính cách và bản năng của Vinh mà kết thúc sao? Không thể có đúng sai trong tình yêu, không thể có đúng sai trong nỗi tuyệt vọng. Cuộc đời, đối với Vinh, dường như lúc nào cũng buồn vậy. Một nỗi buồn đẹp đến nao lòng, và kéo dài đến vĩnh cửu. Tôi sẽ không nói gì về Lương Triều Vỹ, người mà có cả cuộc đời điềm tĩnh, điềm tĩnh như Lê Diệu Huy vậy.
“Có ai bắt người ốm đi nấu ăn như em không?” Huy vừa nấu ăn vừa quàng chăn cho đỡ lạnh trong cơn sốt hầm hập vì Vinh đói. Nhưng trong giọng trách móc đó là sự hạnh phúc, hạnh phúc vì được ở bên nhau.