“Gói nỗi buồn lại và ném đi thật xa” của tác giả Ngọc Hoài Nhân là những trang sách chứa đựng hơi thở cuộc sống, với những trải nghiệm và cảm xúc giản dị, đầy chân thật mà cũng đầy rung động của tuổi trẻ.
- Review sách Mình sinh ra đâu phải để buồn
- Review sách Hay Là Hạnh Phúc Trừ Mình Ra
- Top 5 cuốn sách hay giúp bạn đọc tự khám phá bản thân
Cảm nhận về sách
Qua từng trang sách, tác giả Ngọc Hoài Nhân đã khắc họa lên một Sài Gòn đầy vội vã, đầy ngột ngạt. Khi nhịp sống tất bật ấy cuốn con người đi quá nhanh, khiến họ quên mất những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt cho những người mà họ yêu thương thì họ lại muốn rời xa chốn xô bồ ấy, muốn “trốn” đi đâu đó thật xa để tận hưởng một cuộc sống yên bình.
Nhưng bên cạnh cái xô bồ, ngột ngạt ấy lại là một Sài Gòn đầy ấm áp, thi vị và bồi hồi với những hoài niệm nơi từng góc phố, từng quán cafe nhạc Trịnh, nơi điểm hẹn Nhà thờ Đức Bà quen thuộc… Bởi dường như thành phố nơi có người ta yêu luôn trở nên thân thương và đẹp đến xao lòng.
Những dòng tâm sự nhẹ nhàng mà thấm thía của Ngọc Hoài Nhân giúp độc giả thấy đâu đó hình ảnh của bản thân trong chính câu chuyện. Đó là những lúc họ đi qua tổn thương, nông nổi, yếu lòng đến nỗi đánh mất chính mình, để rồi từ đó trưởng thành hơn, bao dung và thấu hiểu hơn với những cảm xúc của bản thân. Cuộc hành trình đó là con đường mà bất cứ ai trong chúng ta cũng phải đi qua, để có thể tự yêu lấy mình, rồi biết cách trân trọng những người bên cạnh.
“Người biết không, chẳng có gì trên đời 1 lần vẹn toàn mà không trải qua mười lần chông chênh cả. Cuộc sống muốn nhuộm màu hồng phải trải qua nhiều bận giông bão. Cũng như tình yêu muốn được an trong thì phải trải qua những ngày long đong giữa tiếng cười và tiếng nấc.
Là vậy đấy!”
Không chỉ vậy, khi đọc “Gói nỗi buồn lại và ném đi thật xa”, độc giả sẽ được chìm đắm trong những câu chuyện còn buồn hơn cả những nỗi buồn trong lòng mà mình đã từng trải qua, để rồi sẽ luôn thấy được thông điệp yêu thương mà tác giả đã gửi gắm trong từng trang sách.
Vì sao lại chọn “Gói nỗi buồn lại và ném đi thật xa”
Có đáng không, khi đóng cửa trái tim mình vì những nỗi buồn đã cũ? Có đáng không, nếu ta từ chối hạnh phúc của hiện tại vì những gì đã qua? Với những ai vẫn đang loay hoay trong nỗi băn khoăn ấy thì cuốn sách chính là câu trả lời trọn vẹn nhất. Hãy để nỗi buồn của mình đi vào quá khứ, ném nó đi thật xa và mỉm cười với cuộc sống hiện tại, hãy tin rằng trên cuộc đời này vẫn còn nhiều điều tuyệt vời hơn thế nữa.
Đôi lời về tác giả Ngọc Hoài Nhân
Tên thật: Châu Ngọc Hoài Nhân
Ngày sinh: 10/08
Sinh viên khoa Văn học & Ngôn ngữ, trường ĐH KHXH&NV – ĐHQG-TP.HCM
Tùy còn trẻ nhưng Hoài Nhân đã nhiều tác phẩm đến với độc giả. Là một người thích phiêu lưu, khám phá,và viết ra những điều còn chưa thể nói.
Có 4 đầu sách đã xuất bản:
Sài Gòn cứ vội (với Tử An – 2015, tái bản 2017)
Gói nỗi buồn lại và ném đi thật xa (2016)
Đại lộ không đèn (2017)
Trên đôi cánh thanh xuân (hợp tuyển – 2017)
Đoạn trích hay của “Gói nỗi buồn lại và ném đi thật xa”
Đêm nay trời sài gòn vắng sau, lại nghe gió thốc từng cơn lạnh, chắc lại sắp mưa chấm tất cà phê khiến anh đau đầu kinh khủng. Khoác hờ hững chiếc áo da cũ kỹ. Anh bước vội xuống phố. Xe cộ vẫn ngược xuôi, dẫu có phần thưa thớt hơn. Sài gòn thì có bao giờ ngủ. Hình như người ta vẫn đang mải mê với những cuộc kiếm tìm – lạc mất dù đêm hay ngày, dù có khi cuối cùng chỉ là một chuyến phôi phai.
Những ngày qua không có lấy 1 cơn mưa dù chỉ là lất phất, em thấy ngột ngạt vô cùng! Nhưng không phải bởi cái nắng gắt gao của Sài Gòn, mà ngột ngạt bởi chính chuyện của chúng ta, dường như đã không còn tha thiết…
Nhớ thì nhớ, tất cả suy cho cùng cũng chỉ là quá khứ. Thứ đã qua mà khiến con người ta bận lòng có chăng cũng để trân trọng hơn những thứ bây giờ phải là những gì thuộc về hiện tại. Chúng ta biết có khi lạc nhau 1 lần là trăm lần chẳng thể tìm nhau nữa. Chúng ta biết để mất nhau một lần là đổi về nghìn lần buồn da diết…
Cô ấy thật đáng thương, bởi đơn giản cô ấy không được yêu thương xứng đáng! Bởi nỗi sợ khi bên cạnh đã có một người thương mà đêm đêm vẫn phải ru mình vào giấc yên bằng những tràn nước khẽ. Bởi vốn dĩ anh chưa bao giờ thật thành tâm lắng nghe cô ấy. Bởi dù cố mạnh mẽ đến đâu, đôi bàn tay con gái cũng chẳng đủ sức xây đắp nên niềm hạnh phúc vẹn tròn với ước mơ viên mãn…
Lời kết
“GÓI NỖI BUỒN LẠI VÀ NÉM ĐI THẬT XA” nói đến thật gần gũi, đó là tuổi thanh xuân. Hay đó cũng là một chút về tuổi thơ bồng bột, ngây dại, e thẹn. Mọi cảm xúc từ quá khứ dội lại, Ngọc Hoài Nhân đã cho thấy thanh xuân là điều tuyệt vời như nào để ai khi nhắc đến hai chữ ấy cũng đều bồi hồi, nhớ nhung. Thế nhưng, thanh xuân cũng gắn liền với những tổn thương tuổi trẻ, mà ở cái độ đó con người ta lại nhớ lâu nhất, chính vì nỗi sợ có thể thất bại trong tình cảm một lần nữa khiến người trẻ dường như khép lòng với thế giới. Ngọc Hoài Nhân đã không xoáy sâu vào những nỗi buồn đó, mà viết về những điều lạc quan trong cuộc sống để những người trẻ nhận ra đâu mới là điều mà học thực sự nên yêu: yêu bản thân mình, yêu gia đình mình, yêu cuộc sống mình… hãy ném thật xa nỗi buồn đi.
Review chi tiết bởi Nth Bảo Ngọc