Tôi ngắm nhìn hạt cát bên dòng suối, suy nghĩ tôi ra lệnh: “Vào bên trong hạt cát.” Lập tức toàn bộ thân thể tôi bị cuốn vào trong hạt cát. Tôi rơi đến đâu, lập tức đồi núi, sông suối lại hiện ra. Tôi chạm đất, hốt một nắm cát trên tay ngắm nhìn nó. Tôi không rõ đây là hạt cát thứ bao nhiêu mà tôi đã “chui” vào. Và tôi cũng không thể nào biết được cách để thoát ra khỏi nó. Tôi bây giờ chỉ chờ đợi thôi. Tôi lại cứ tiếp tục với trò chơi của mình – vào bên trong hạt cát.
Lần này tôi đang rơi tự do, tôi nhắm mắt lại, tôi biết mình bất tử trong giấc mơ của chính mình. Tôi chạm đất, và mở mắt ra, tôi đang nằm trên giường. 8 tiếng đã trôi qua, theo giờ khoa học. Trong giấc mơ, tôi không rõ là bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Tôi bật dậy, vẫn chưa tin đây là thực tại, là mình đã thoát ra khỏi hạt cát. Tôi ra lệnh: “Hãy mọc cánh.” Và sau lưng tôi không có cái cánh nào được mọc ra. Vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, bởi trong mơ việc suy nghĩ lâu lâu gặp trục trặc là bình thường, là những lúc không tĩnh tâm khi ra lệnh. Tôi nhắm mắt lại và dang tay ra, thực hiện kỹ năng dịch chuyển tức thời. Tôi mở mắt ra và đi làm vệ sinh cá nhân.
Đôi khi tôi còn nhầm lẫn giữa mơ và thực tại. Bởi bây giờ nhận biết của tôi đã không còn bị ngăn ngại bởi giấc ngủ. Giữa ngủ và thức là như nhau. Tôi đã thấy được cái vô hạn trong một hạt cát. Trong hạt cát lại có cả Vũ Trụ, và Vũ Trụ ấy lại có những hạt cát, và trong những hạt cát lại có cả Vũ Trụ. Bất tăng bất giảm. Phân biệt đơn giản của tôi đối với mơ và thực tại là suy nghĩ. Suy nghĩ thành công là tôi đang mơ, suy nghĩ không thành công là thực tại. Trong mơ, sông suối, cây cối, núi rừng ấy thật đến 90%; nóng và lạnh, mềm và cứng; dĩ nhiên có cả sự bất tử và phép thần thông.
Với một liều trà Shaman vô cùng đậm đặc, tôi đã thoát ly khỏi thực tại, khỏi những giấc mơ. Bây giờ, tôi đang ở một giấc mơ khác. Mọi thứ hình thành từ tư tưởng, nơi mà mọi giấc mơ được kiện toàn. Ở giữa màn đêm của Vũ Trụ, tôi phán: “Có ánh sáng.” lập tức có ánh sáng. Tôi không thể hiểu nổi là thứ ánh sáng ấy ở đâu mà có. Tôi nhớ lại những hình ảnh của Trái Đất và sáng tạo riêng cho mình một Trái Đất. Một Trái Đất mà chỉ có riêng mình tôi, và dĩ nhiên là tôi chẳng biết làm sao để đặt chân lên Trái Đất của chính mình. Bởi vì bây giờ tôi đang là tư tưởng, tôi là Thượng Đế, là đấng toàn năng.
Không có một chút âm thanh nào, tôi phán “Có âm nhạc.” Nhưng chẳng có một chút âm nhạc chết tiệt nào vang lên. Bởi lẽ tôi không có tư tưởng âm nhạc. Tôi cô đơn, Trái Đất chết tiệt này vắng lặng đến tẻ nhạt. Tôi phán “Có tình yêu.” Chẳng có tình yêu nào, bởi lẽ tôi có yêu ai bao giờ đâu. Tôi phán “Hạnh phúc.” Chết tiệt, hạnh phúc là gì? Tư tưởng của tôi dường như không có hạnh phúc. Tôi phán “Lạnh”, không có lạnh, cũng không có nóng. Tôi phán “Đói, no.” Không có gì cả, bởi lẽ tôi đang là Thượng Đế, là bất diệt, là không sinh không tử. Tôi lặng lẽ nhìn Trái Đất tẻ nhạt của mình, tôi nhắm mắt lại. Và tôi vẫn thấy Trái Đất, còn gì kinh khủng hơn nữa, khi mở và nhắm là như nhau.
Tôi mở mắt ra, và đang nằm trên giường, tôi đã từ nơi mà mọi giấc mơ được kiện toàn trở về. Tôi tự hỏi, đây là mơ hay thực. Dù là mơ hay thực thì tôi đã kinh qua những điều Siêu Việt rồi. Và tôi nhận ra, thực tại và mơ chỉ là một. Khác nhau ở chỗ là một mình, hay cùng người khác. Giấc mơ cùng người khác, là điều tuyệt vời nhất mà Thượng Đế xịn đã tạo ra cho những Thượng Đế dỏm – giấc mộng của tình yêu, mơ về âm nhạc, chiêm bao mộng mị về tất cả.
Tôi đã rời khỏi sân chơi của Thần Thánh, tôi không muốn đứng giữa ngã tư đường và thuyết pháp về Ngộ Không như một thằng tưng tửng, dù biết rằng mọi thứ chỉ là cơn mơ thôi, là giấc chiêm bao thôi. Một ngày nào đó ta sẽ choàng tỉnh, và hối hận nếu ta đã không mơ một giấc mộng đẹp – chiêm bao về nghệ thuật, về sáng tạo, về yêu thương, về hạnh phúc. Bởi tôi biết, lão Thượng Đế xịn ở trên kia đang rất cần chúng ta mơ về hạnh phúc. Để lão được biết, ngoài toàn năng, toàn giác toàn tri, lão còn được biết tới cái gọi là tình yêu – tình yêu trong tất cả.
Tác giả: Nguyễn Hồng Quý