fabrizio-verrecchia-7ieipcj7lp4-unsplash

Ẩn sâu trong nỗi sợ cô đơn là ham muốn thoát khỏi cô đơn

Không cần hoài nghi gì thêm nữa, tôi tin mình là kẻ bị nguyền rủa phải chịu đựng cô đơn. Dù rằng tôi có nhiều hơn một vài cách để tìm thấy ai đó, bên họ và tỏ ra thấu hiểu nhau, nhưng, tôi vẫn miễn cưỡng chọn một mình, bởi ai đó vẫn thường hay bảo nỗi sợ cô đơn thường lớn hơn cả việc cô đơn. 

Tôi không thể nào dối trá hơn những lúc tôi bảo rằng mình luôn ổn và rằng sự quan tâm từ đối phương chỉ mãi làm tôi thấy bất an. Thích có ai kề bên nhưng lại chẳng thể cảm nhận được sự gắn bó; thích ai đó hiểu mình những chẳng mấy khi chân thành phát biểu; muốn được quan tâm nhưng thẳng thừng từ chối lời thăm hỏi… Giá như tôi thẳng thắn hơn với cảm xúc của bản thân, tôi có thể thoải mái thừa nhận rằng việc tôi lẩn tránh cảm giác gắn bó và phụ thuộc cũng bởi tôi sợ rằng một ngày nào đó đã quen với cái cảm giác được nuông chiều, được che chở thì khi cuộc đời buộc tôi phải rơi vào cảnh lẻ loi, tôi sợ mình sẽ mãi chết chìm vào cái ký ức tươi đẹp đó. 

Ngọn nến không thể cháy mãi xuyên đêm, khi tiệc tàn, sáp đã tan, chuyện tình cũng sẽ tắt lịm theo cùng ánh sáng. Cái vẻ thinh lặng chết tiệt của bốn bức tường mới thực sự là kẻ thắng thế khi ôm trọn vào lòng bóng đêm của sự cô độc như cảnh báo rằng: Nếu tôi nếm trải cái khoảnh khắc thăng hoa ấy của tình yêu tôi sẽ phải nhận lãnh giây phút lụi tàn của chúng.

Nhưng tôi ghét một mình. Phải, tôi thú nhận rằng tôi chẳng hề thích sự nhàm chán của chính mình. Tôi thích được trò chuyện, được chia sẻ, được lắng nghe ai đó nói và được ai đó nói rằng mình thật thú vị. Chỉ nghĩ đến việc lầm lũi trên con đường mòn thênh thang lạnh lẽo, cuộn tròn trong đống chăn cũ kỹ vào mỗi cuối tuần, thao thức trước những buỗi tối dài miên man cũng khiến tim tôi rệu rã. Bởi, nhu cầu được chú ý, được tán dương, được bình phẩm khiến tôi phát điên. Chúng khiến tôi mắt kẹt với cái ham muốn được kết nối, dẫu cho đó không phải là cách hay để tôi có thể tìm thấy chính bản thân mình.

Tôi hoàn toàn không chấp nhận việc bị ai đó giễu cợt rằng mình là kẻ bị cô lập và nếu đó không phải là một lựa chọn thì dám chắc tôi đã dính phải lời nguyền xuẩn ngốc nào đó rồi cũng nên. Nó khiến tôi trông thật tệ hại. 

Ngay cả định mệnh cũng đã khước từ tôi. Thật khủng khiếp khi cảnh huống lẻ loi, muộn phiền của tôi thường nhân lên gấp vạn lần khi phải chứng kiến cảnh những con người ngoài kia đang ôm ấp hạnh phúc với một nữa còn lại của họ, những khoảnh khắc mà với tôi chỉ là một phân đoạn được sắp đặt trong những câu chuyện ngôn tình được nhào nặn bởi những con người, hơn ai hết,tận sâu đáy lòng, họ biết rằng mình cũng đang bất lực trước thực tại cô đơn của bản thân.

Liệu rằng cứ mãi ôm lấy nỗi sợ này có khiến tôi an toàn hơn không? Nếu tôi đủ dũng cảm gạt bỏ nỗi sợ, ở lại cùng một mối quan hệ thân mật, tôi sẽ bớt cô đơn hơn chăng?

Phải thử để biết câu trả lời. 

Trong một thoáng ngần ngại, tôi nghĩ mình nên mở lòng với một ai đó, họ có thể là một mảnh ghép giúp lắp đầy những khoảng trống thinh lặng. Thế đấy, như cơn mưa rào tưới mát một mảnh đất khô cằn nứt nẻ, tôi những tưởng mình sẽ bỏ lại nét u buồn của quá khứ để tận hưởng những chuỗi ngày đầy sức sống cùng với người bạn mà nếu mọi sự được an bài, chúng tôi có thể trở thành người bạn đời của nhau về sau. 

Nhưng đấy là chuyện của tương lai. Tôi nghĩ mình cần làm tốt câu chuyện ở thì hiện tại. Cùng đối phương chia sẻ và tích lũy những khoảnh khắc ngọt ngào, đáng nhớ và bằng lý tưởng của mẫu hình bạn gái tuyệt vời, tôi sẽ cố trở nên thấu cảm đối phương, tạo cho anh ta cảm giác bình yên khi cả hai bên nhau.

Tôi nhớ hôm đó là một buổi chiều mưa rả rít, với hai trái tim non trẻ đang cùng chung một nhịp đập thì hẳn đấy phải là một buổi chiều đẹp tựa như tranh. Một cặp đôi đang yêu thì chỉ cần như thế là đủ để tận hưởng cái vẻ bình yên giản dị để rũ bỏ những lo toan vật chất thường ngày. Ngồi cạnh nhau, thả hồn trước điệu buồn quyến rũ của mưa và trong một phút bồi hồi, ký ức chợt hiện về, tôi buộc miệng cất lời “Hôm nay là ngày giỗ của một người anh mà em rất quý.” Trong một phút im lặng, anh thu lại ánh nhìn xa xăm, cùng vẻ mặt trầm tư, tôi gần như xúc động trước sự tập trung của anh. “Anh nghĩ mình cần thêm thắt một chút chiêu trò cho chiến dịch quảng bá sản phẩm mới sắp tới.” Anh trả lời.

Khoảnh khắc nhận được câu trả lời khiến tôi gần như lạc lõng hoàn toàn. Hệt như cách mà bạn cố gào thét trước một đoàn tàu lửa đi ngang qua và không một ai ở đầu bên kia đường ray nghe thấy ngoài tiếng rền như sấm phát ra tự sự ma sát giữa bánh xe và đường ray.

Như mọi khi, anh đã không lắng nghe câu chuyện của tôi. Và tôi dám chắc rằng cảm giác đó còn tệ hơn cả việc mình độc bước trên còn đường rộng thênh thang phủ đầy bóng tối hiu quạnh.

Thế đấy, tôi đã tham vọng yêu để được yêu, quan tâm để được quan tâm. Thật tệ khi phải thừa nhận chúng luôn luôn là một điểm khởi đầu thường cho ra kết quả sai lầm. 

Rõ ràng, ngay từ đầu tôi đã bỏ qua tính nghịch lý của cùng một vấn đề, ẩn sâu trong nỗi sợ cô đơn chính là ham muốn thoát khỏi cô đơn và đó mới chính là thứ khiến ta mãi cô đơn. 

Tác giả: VRSP

Đánh giá nội dung bài viết

Để lại bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to site top