Có người bạn hỏi tôi có nên đi Hàn Quốc chơi không? Tôi trả lời chịu khó dành dụm chút, Hàn với Nhật sát sàn sạt, đi Nhật cho bõ.
Tôi hay đọc tin tức linh tinh rồi tham gia forum này nọ, thấy một thực tế: thanh niên nam giới nhà mình ghét Hàn Quốc thậm tệ, ghét một cách cực đoan, chẳng hiểu sao lại thế. Không biết bạn đọc Mann up thế nào chứ ở các forum công nghệ người ta công kích thô bạo điện thoại ti vi Hàn, các forum sành điệu người ta chỉ trích thanh niên Hàn. Một phần lý do, đó là do (khá nhiều) phụ nữ Việt bị ám ảnh Hàn Quốc. Phụ nữ Việt thích đàn ông Việt cũng cao trên 1 mét 8 chân dài biết ăn mặc hợp mốt, thích đàn ông Việt biết lãng mạn nũng nịu, thích đàn ông Việt cùng quàng khăn len tình nhân đỏ au đỏ ối, thích đàn ông Việt cơ thể khỏe mạnh biết thể thao, thích đàn ông Việt da dẻ mịn màng căng bóng như trai tráng Hàn… đại loại thế.
Tôi (đã từng) ghét Hàn Quốc thậm tệ. Cách đây khoảng… 15 năm, tôi chưa có dịp sang Hàn Quốc. Thời đó ở nhà, chị em còn điên cuồng mốt tô son dày cộm thâm xì nhìn qua tưởng vừa thoát khỏi trận sinh tử chiến về. Khi ấy, nhà đài chỉ biết nhập thể loại phim truyền hình Hàn Quốc bệnh tật khóc lóc để câu khách. Phim nào cũng giống phim nào, quỵ lụy ăn xin sự thương cảm của người xem. Tôi cũng giống như nhiều bạn bây giờ, “căm thù” Hàn Quốc đến mức cực đoan. Và mọi thứ thay đổi khi tôi có dịp đặt chân đến Hàn Quốc.
Nhiều người xem phim Hàn, nghe nhạc Hàn rồi dần bị ám ảnh, nghiện lây sang ẩm thực Hàn, ám ảnh được ít nhất một lần trong đời được đến Hàn Quốc. Cá nhân tôi, tôi rất yêu Hàn Quốc. Mặc dù tôi luôn nghĩ đây là điểm đến vừa nên lại vừa không nên. So với Nhật hay Hồng Kông hay Cambodia… hay thậm chí Việt Nam, Hàn Quốc gần như “trơ trọi”. Ở đây, chỉ toàn nhà cao chọc trời, cầu xây hiện đại, và thanh niên tươi rói màu sắc nhộn nhịp hệt như trong phim. Vì nhiều lý do, Hàn Quốc không giữ lại được nhiều thắng cảnh lịch sử. Vậy nên cũng dễ hiểu khi cách đây vài năm, một kẻ quốc tịch Hàn đã điên cuồng đốt trụi một cổng thành cổ ngay giữa trung tâm Seoul, khiến cả đất nước bàng hoàng còn hơn có quốc tang. Người dân Hàn hiểu họ không còn gì nhiều. Giờ, một cái cổng thành hiếm hoi ngậm hồn Hàn Quốc bị người dân chính quốc đốt lụi. Không như ở nhà ta, giới trẻ vẫn ngây ngô cười nói trà chanh bão táp ngay sát cái Ô Quan Chưởng được “đại tu” trông còn tởm hơn cả bị thiêu trụi… Hàn Quốc, tất nhiên không khô khan buồn chán cứng quèo như Singapore, bởi họ vẫn còn lại chút cung điện rải rác, đẹp và có hồn. Cung điện đền đài gì ở đâu, tôi nghĩ không cần phải liệt kê ở đây, vì chỉ cần google cái là bạn có tất cả. Ở Hàn Quốc, tôi sẽ rủ bạn ngắm nghía những cái khác, những thứ hiện đại chuyển động. Tuy nhiên, chúng không lai căng, mà nồng nàn chất Hàn. Và đó chính là lý do tại sao tôi vừa yêu cuồng nhiệt lại vừa dửng dưng mỗi khi nhắc đến nước Hàn.
Người dân Hàn Quốc vui vẻ và “đậm chất Hàn” từ đầu tóc đến cách ăn mặc không thể lẫn. Điều này tôi học được từ phim truyền hình Hàn Quốc, và cả nhạc K-pop. Tôi nghĩ không có gì là xấu cả nếu bạn nghiện phim truyền hình Hàn. Bạn có thể xa lạ với những Prison Break, Games of Thornes, The Simpsons… Điều ấy không có gì đáng cười chê hay là không hợp thời cả. Tôi không theo dõi nhiều phim truyền hình Hàn, hay bất kì thể loại phim truyền hình của Tây, vì tôi không đủ độ kiên nhẫn. Tuy nhiên, thỉnh thoảng ngó ngang ngó dọc mấy bộ phim Hàn Quốc đang “gây bão”, tôi thường có ấn tượng đẹp. Trong thời đại chủ nghĩa cá nhân lên ngôi, ai cũng nghĩ bản thân là chân lý, và hành động một cách cuồng dại đến mức kì cục “vĩ mô” khó hiểu, thì phim truyền hình Hàn nhẹ nhàng hướng người ta về với những giá trị trường tồn giản đơn nhưng không thay đổi mang tên Gia Đình.
Nếu để ý, bạn sẽ thấy nhà cửa bên Hàn rất… chật. Ngay cả nhà của ngài chủ tịch ngài tổng thống, nhìn cứ như mô hình mini. Và trong mô hình be bé đó, một gia đình nhiều thế hệ “chen chúc” nhau, tranh cãi nhau mỗi ngày. Bữa tối, chúng ta thấy họ ngồi ăn món thịt nướng cuốn đủ loại rau dưa tỏi ớt rồi nhai nhồm nhoàm. Tôi yêu hình ảnh đó. Đó chính là hình ảnh ấn tượng nhất đối với tôi về nước Hàn, trước khi được sang Hàn. Sau này, khi được ở Hàn Quốc khá nhiều lần, tôi nhận ra các bộ phim truyền hình Hàn Quốc đã không “búa” tôi. Đi siêu thị, tôi thường gặp hình ảnh dễ thương một cậu trai mới lớn dẫn mẹ đi mua rau dưa, điều mà ở nhà, các hot boy nhà ta lấy làm e ngại. Tôi đi siêu thị, rồi đi ra những khu chợ bên Pusan hay Seoul, ngắm nhìn những chàng trai cô gái đẹp rạng rỡ đi mua sắm vui vẻ cùng cha mẹ mình, mà thấy bản thân cũng nên học tập theo.
Ngoài chợ, tôi hay gặp các bà già nhìn hệt các bà già trong các clịp nhạc của PSY và Crayon Pop. Những trai xinh gái đẹp chỉnh chu bên đó cũng không khiến tôi thấy ấn tượng bằng. Nhìn không lẫn đâu được, nhìn là biết các bà già xứ Kim Chi. Tóc ai cũng xoăn tít, quần áo óng ánh đủ màu, và đặc biệt là luôn… trang điểm má hồng môi đỏ tươi. Khác với người Nhật luôn chỉnh chu lịch sự kín kẽ, tôi thấy yêu người Hàn bởi họ có nhiều điểm giống người Việt nhà mình lắm: thân thiện, vui vẻ, tuy nhiên cũng rất nóng tính. Khi bạn đi mua sắm ở các khu chợ bên Hàn, bạn có thể mặc cả với các bà già kim chi tóc xoăn tít. Nếu bạn đẹp trai xinh gái, rất có thể bạn được các bà bán rẻ và còn được tặng thêm quà này kia . Tuy nhiên, nếu bạn không không hợp nhãn các bà, lại mặc cả quá đà, các bà sẽ nổi đóa xua bạn như xua tà, thậm chí còn sử dụng cả chân tay với bạn luôn. Thật may, tôi chưa bị đánh khi đi mua hàng bao giờ cả, mà còn hay được tặng quà nữa kìa.
Đi lang thang ở đường phố ở những khu trung tâm mua sắm, bạn sẽ không đếm xuể vô vàn những cửa hàng mỹ phẩm thương hiệu Hàn. Người Nhật, người Hoa, người Hàn yêu cuồng nhiệt các thương hiệu này. Giá bình dân, cứ mua là được tặng quà, không mua chỉ vào xem cũng có quà, nhân viên bán hàng xinh đẹp nuột nà vui vẻ. Tuy nhiên, rất buồn cười, các quảng cáo mỹ phẩm thường là… nam giới. Ở Hàn Quốc, hình như phái nam là… phái đẹp thì phải. Các tấm hình quảng cáo mỹ phẩm thường hoành tráng các idol K-pop hoặc các diễn viên đang lên. Tấm hình cao bằng người thật, nom rất sáng sủa với nụ cười rạng rỡ và hút khách kinh khủng.
Tôi thích dạo quanh những khu mua sắm nhộn nhịp ở Seoul hay Pusan, và ngắm nhìn những người trẻ Hàn Quốc. Vô tư vô lo, chẳng biết “sửa” nhiều hay “sửa” ít, họ rạng rỡ và… đẹp. Ai cũng mặt mũi thanh tú ai cũng có cái mũi nhỏ xinh cao cao. Nhìn sống động và… thật. Đôi lúc vô tình gặp một cô gái Hàn đúng nghĩa mặt to tròn bạnh ra, mũi tẹt mắt kẻ chỉ má phính thịt, tôi lại thấy thích thú và ngắm nhìn rất say mê. Tôi kịp làm một vòng nhiều nước châu Á, bản thân rút ra kết luận giới trẻ Hàn Quốc có ngoại hình đẹp và sống đúng độ tuổi nhất. Họ ăn mặc đẹp, nam nữ ai cũng cao ráo, quần áo xúng xính nhìn rất thích mắt. Họ vui vẻ, không xa cách, túm năm tụm ba đi mua sắm đi ăn vặt, cười nói rộn ràng.
Nam giới Hàn Quốc rất biết chăm sóc bản thân, đặc biệt là những người trẻ. Điều này thể hiện rõ trên khắp đường phố Hàn Quốc. Người Hàn giờ cao lớn, biết cách ăn mặc để tôn vóc dáng, biết cách sử dụng hóa mỹ phẩm để bề ngoài sáng sủa hơn. Ở Hàn Quốc, việc một chàng trai sử dụng BB Cream hàng ngày là chuyện quá thường. Sau, mốt này lan sang cả Nhật Bản, và giờ là tới Việt Nam. Hãng mỹ phẩm Hàn Quốc nào cũng có vài loại BB Cream khác nhau dành cho nam giới. Thậm chí các hãng mỹ phẩm lớn cũng “học đòi” theo: Clinique có BB Cream cho nam, Lab Series có BB cream cho phái mạnh… Tôi nghĩ, thứ kem này chắc chỉ có mấy chàng trai trên TV vất vả thức khuya dậy sớm chạy sô mới phải dùng. Thực tế, người Hàn Quốc có nước da rất đẹp và chậm lão hóa, BB Cream là thứ thừa thãi với hầu hết nam giới Hàn. Tôi có hỏi một cô bạn người Hàn Quốc, nam giới Hàn liệu có nhão nhoẹt giống trên mấy phim Hàn không? Cô cười lớn và nói nam giới Hàn khắt khe như nam giới Nhật vậy. Họ độc tài, mạnh mẽ, chứ không như mấy chú cún con trên phim. Có lẽ phim ảnh phản ánh nam giới Hàn nhẹ nhàng, yếu đuối, lụy tình để nam giới Hàn ngoài đời bớt “cứng” bớt khắt khe chăng? Tôi xem mấy clip nhạc Hàn, thấy… sởn da gà với hình tượng các hotboy nhỏ tuổi nhảy vô cùng điệu nghệ nhưng trang điểm make-up khiếp khủng quá. Hèn gì ở nhà nhiều người hãi Hàn Quốc đến vậy. Tôi có thể khẳng định, nam giới Hàn ngoài đời họ không thế. Không son phấn đẫy đìa, không vấn tóc điệu đà, không õng ẹo ái nam ái nữ. Nam giới Hàn ngoài đời còn đẹp hơn trên phim ảnh.
Nam giới Hàn đã giúp cho quan hệ Nhật-Hàn trở nên nồng thắm lên rất nhiều. Người Hàn bớt ghét người Nhật bởi người Nhật chăm sang Hàn Quốc để mua The Faceshop. Người Nhật yêu người Hàn hơn bởi Hàn Quốc có Lee Min Ho. Có lần ở Seoul, tôi đi tòa nhà mua sắm Lotte, lang thang ở tầng 1, thấy phía ngoài cơ man là phụ nữ trung niên Nhật, dáng vẻ nóng lòng sốt ruột. Tôi rất ngạc nhiên, vì hiếm khi thấy người Nhật ở nơi công cộng thể hiện cảm xúc một cách rất rõ rệt thế. Vài ba người châm thuốc hút, nhẫn nại đứng phía ngoài ngột ngạt người. Tính tôi hóng hớt, cũng thử ra xem có gì vui không. Quan sát một phút, phát hiện ra hôm nay Lotte có sự kiện đặc biệt: Lee Min Ho giá lâm. phụ nữ Nhật đứng tuổi hớn hở công khai chờ đón sự kiện ấy. Hiểu ra sự vụ, tôi rút lui, chạy ra phía chợ bên cạnh, rúc vào ngõ ẩm thực bình dân giữa lòng Seoul.
Ẩm thực Hàn ngon và gần gũi với ẩm thực Việt đến lạ. Vậy nên không khó hiểu khi rất nhiều người Việt yêu món ăn Hàn. Kim Chi cải thảo ăn chua chua như dưa muối nhà mình, lại kèm thêm vị cay rất thích thú. Canh kim chi từa tựa món canh dưa ngoài bắc, chua rôn rốt có kèm thêm cay. Cơm rang kim chi hao hao món cơm rang dưa ở nhà… Kim chi là món quốc hồn quốc túy của Hàn. Vậy nên vào bất kì quán ăn nào, bạn cũng sẽ thấy chễm chệ hũ kim chi được đặt trên các bàn ăn. Tôi hỏi tiếp cô bạn người Hàn rằng tại sao người Hàn nhà cô ai da cũng trắng cũng đẹp cũng trẻ lâu vậy, có phải do… thẩm mĩ viện không? Cô cười sướng, nói rằng có thể là do người Hàn Quốc ăn kim chi ăn nấm mỗi ngày nên ai cũng đẹp thế. Kim chi, vừa như liều thuốc tiên, lại vừa là rắc rối lớn. Món rau lên men bằng tỏi ớt này nếu ăn hằng ngày sẽ khiến cơ thể bạn sặc mùi tỏi ớt nặng nề không thể che dấu. Đứng cạnh một người Hàn, không cần phải nhìn, bạn cũng sẽ nhân ra ngay, bởi mùi tỏi ớt đặc trưng. Viết đến đây tôi tự hỏi, liệu chúng ta người Việt ăn mắm cá mắm tôm thì có mùi gì nhỉ?
Tóm lại, nếu hỏi lại câu hỏi có nên đến Hàn Quốc không, tôi xin được đổi câu trả lời:” Có!”