leon-biss-fjad28n8-iq-unsplash

Thượng Đế đã lo liệu tất cả

Mới dạo gần đây, tôi về quê thăm nhà chưa đầy 1 tuần mà có liên tiếp những sự trùng hợp diễn ra, thậm chí rõ ràng đến nỗi tôi có thể đoán trước được một số chuyện. Trong hiểu biết và trải nghiệm cá nhân, tôi cho rằng việc chứng kiến những sự kiện đồng nhịp tích cực phản ánh sự đồng bộ trong nhận thức của một người, và người đó có kết nối tốt với Tự nhiên, được Đất Trời ủng hộ.

>>> Sự đồng nhịp (synchronicity) là gì và ý nghĩa của nó?

Mỗi ngày, số lần tôi chiêm nghiệm và cầu nguyện Thượng Đế và các thiên thần ngày càng tăng. Trước khi đi ngủ, nhắm mắt lại và tôi dành tâm trí để hướng về với Thiêng Liêng. Tôi chỉ cảm thấy đó là việc cần làm, chứ không phải để cầu xin chuyện gì cụ thể, vì tôi biết rằng God biết tôi còn rõ hơn chính bản thân tôi, và biết điều gì là tốt nhất dành cho tôi. Trong đời sống thường ngày, những gì tôi khao khát hay cần giúp đỡ đều được đáp ứng một cách rất mầu nhiệm.

Quay lại kể chuyện gần đây nhất, cách đây mấy ngày, tôi có chuyến đi về Bắc thăm gia đình. Tôi chủ yếu mang quà về tặng mọi người, còn bản thân thì chỉ mang điện thoại, giấy tờ, chút tiền phòng thân và ít quần áo mặc ở nhà. Khi về, tôi không hình dung được là trời Bắc oi nóng đến vậy, và khi đi chơi nhà bà con, tôi không thể xài nổi mấy cái quần của mình mang về vì nó khá dày chỉ hợp với khí hậu Đà Lạt, nên đành mặc tạm 1 cái quần khác đã cũ còn để lại ở nhà. Thế mà ngay hôm đi chơi đó, dì tôi tặng tôi một chiếc quần dài rộng rãi thoáng mát mà dì vừa mới may xong hôm qua khiến tôi bất ngờ và phấn khởi vô cùng.

Rồi giường ở phòng tôi trải chiếu trúc nên rất cứng, tôi về nằm không quen nên bị đau người. Tôi không dám nói chuyện này với ai. Thế mà một hôm, tôi thấy mẹ lôi ra từ đâu một cái giường gấp mềm hơn để nằm buổi trưa và tôi vui sướng vô cùng vì có chỗ nằm mới được phát hiện. Lúc đó, tôi chợt nghĩ mấy nay Vũ trụ lo cho mình đến tận răng thế này. Tôi sực nhớ ra là mình quên tiệt không mang chiếc váy nào về để đi dự một buổi tiệc quan trọng của gia đình. Lúc đó tôi liều nghĩ bụng, nếu mà ngày mai có người tặng váy mới cho mình thì mới tuyệt làm sao. Tôi cứ nghĩ thầm như vậy và quan sát ngày mai xem chuyện kỳ diệu có diễn ra không.

Sáng hôm sau khi ngủ dậy, xuống nhà và tôi không nhớ gì về suy nghĩ của mình tối qua, thì bố tôi bỗng gọi tôi và rủ tôi có muốn đi ra thành phố mua quần áo không vì bố cũng chuẩn bị ra đó có công chuyện. Tôi bỗng nhớ ra chuyện mình đã nghĩ tối qua, có vẻ Vũ trụ đang hồi đáp. Tôi lựa được 2 cái váy, tự mình trả tiền. Nhưng khi trên đường về thì bố tôi đưa tiền cho tôi bảo rằng tặng quà tôi mua 2 chiếc váy đó. Lúc đó, tôi cảm ơn bố tôi nhưng thực chất đang cảm ơn God ẩn sau hình hài bố đã đáp ứng lời cầu nguyện của tôi hôm qua. Thậm chí, hôm sau đó lại có người cho tiền tôi, đúng bằng số tiền tôi tính đi mừng tiệc sắp tới.

Tối đó về nhà thì lại có người bà con đến cho đu đủ, trong khi lúc trước khi về quê tôi đã rình đi chợ mua đu đủ để lấy hạt. Tôi rất thích sưu tập hạt giống mà còn thiếu loại hạt này. Ở Đà Lạt thì lúc có lúc không tôi toàn bị mua hụt. Nên giờ được nhận trong lúc không hề ngờ tới khiến tôi thấy mọi chuyện rất tuyệt vời.

Với tôi, Vũ trụ quá diệu kỳ để có thể mô tả. Vũ trụ không chỉ là Đấng Thiêng Liêng và Nhân Hậu, mà còn là người bạn thân thiết gần gũi với tôi, là ân nhân và người bảo trợ che chở cho tôi. Những sự trùng hợp tần suất cao mấy ngày về thăm nhà đã chứng minh quá rõ. Nó khiến đức tin của tôi ngày càng mãnh liệt hơn và khuyến khích tôi lắng nghe trực giác thường xuyên hơn, dù trong những chuyện nhỏ nhặt nhất là có nên mang cái quần dài về quê hay không. Tôi cũng không lo lắng hay sợ hãi gì nữa, tôi thoải mái hơn, sống đơn giản hơn, bớt ôm đồm hơn vì biết rằng Vũ trụ luôn chăm lo cho tôi đến từng chân tơ kẽ tóc. Không có một ước nguyện chân chính nào của tôi lọt ra ngoài tầm mắt của Người Vĩ Đại.

Nhờ những trải nghiệm như vậy, tôi càng gắn bó hơn với việc sống thảnh thơi, lương thiện và luôn hướng mình tới Thượng Đế. Ông bà ta đã nói “Có đức mặc sức mà ăn” quả không sai. Ta cần cái gì ở thế giới bên ngoài thì ông Trời lấy cái đức ở bên trong ta ra mà biến đổi. Nên càng ngày, tôi càng chẳng lo chuyện đuổi theo vật chất, vinh hoa. Tôi chỉ càng tập trung hơn trau dồi nhân đức nơi mình, sống trọn vẹn, tươi vui và thư thái nhất có thể. Dù thế gian bảo rằng tôi điên khùng, mơ mộng, hay ngây thơ thì tôi cũng mặc kệ. Vì dù cùng lắm có phải chết, tôi cũng chết với nhân đức và niềm tin thiêng liêng, chứ không phải sống cả cuộc đời lẽo đẽo chạy theo mấy chuyện bạc tiền phù du. Tôi đã từng sống kiểu đó rồi và nó không hề đem lại bình an và hạnh phúc.

Cũng nhờ đức tin ấy mà tôi cũng dần đi ra khỏi sự ảnh hưởng tiêu cực của những người khác. Tôi nghĩ rằng ai cũng được Thượng Đế chăm lo dạy dỗ. Chuyện khổ hay cái tiêu cực là bài học của họ, là lời răn của God. Tôi chỉ biết đó là nơi công việc của Ngài đang hiển lộ, nên tôi bớt phán xét người khác, bớt chỉ trích hay kiểm soát họ theo ý mình và tập nhìn lại bản thân liệu có đang giống như vậy ở phần nào không để sửa đổi. Tóm lại là tôi bớt đi muôn phần căng thẳng với thế giới bên ngoài và tập trung hơn trong việc làm sạch chính mình. Và chuyện này cũng thật tuyệt vời biết bao.

Nếu bạn đang có khó khăn gì, đang khao khát điều gì, thiếu thốn gì thì cũng đừng ngần ngại cầu nguyện Thượng Đế. Hãy tập cầu nguyện, không phải để God đến với bạn vì Ngài vẫn luôn ở bên cạnh bạn. Việc cầu nguyện là để bạn nhận ra sự thật ấy một cách rõ ràng hơn và có thể đón nhận những ân sủng càng lúc càng mạnh liệt. Rồi mọi điều sẽ được thông suốt và biến đổi tươi đẹp, chẳng chóng thì chầy, theo những cách bất ngờ và nhân văn nhất. Riêng chỉ chứng kiến những màn hồi đáp của God thôi là bạn cũng đủ thấy tầm vóc trí tuệ và tình yêu của Người rồi. Với tôi, đó là những trải nghiệm phúc lạc nâng đỡ tâm hồn, là lời động viên chúc mừng cho tôi đi gần hơn về phía ánh sáng. Tạ ơn Thượng Đế!

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Đánh giá nội dung bài viết

Để lại bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to site top