Nước hoa cũng giống như thời trang. Mỗi năm một xu hướng một trào lưu. Chúng ta cũng từng thống nhất với nhau, nước hoa là một loại trang phục. Vô hình. Nhưng hiệu quả thì hữu hình. Hàng năm, chúng ta chứng kiến một cái tên một sản phẩm một loại trang phục tràn ngập đường phố tràn ngập facebook. Ví dụ như thời điểm hiện tại, đi đâu người ta cũng thấy son Louboutin. Tuy nhiên, bên cạnh những “bão” xu hướng dữ dội và tràn lan dễ nhận biết, những ai điềm tĩnh và giỏi quan sát, sẽ nhận ra “cơn sóng ngầm”. Không vội vã, không dễ đụng hàng, không show-off, nhưng đặc biệt và thực chất. Nếu thời trang nói chung đang “điên đảo” son Louboutin, con sóng ngầm của mùi hương là gì?
“Cỏ”! Tôi nghĩ vậy. Thời điểm hiện tại, ngần ấy note cơ bản trong mùi hương được các nghệ sĩ cả “xào nấu” lẫn sáng tạo đến mạnh bạo đến nháo nhào. Đã đến lúc để bắt đầu những chuyến đi những cuộc tìm kiếm mới. Cảm hứng mới mẻ. Nguyên liệu lạ lẫm.
Đọc báo, tôi thấy người ta coi Cỏ là thứ thuốc gây nghiện, nguồn gốc tư bản, rất bệ rạc và xấu xa. Giới trẻ thì coi Cỏ như một biểu tượng văn hóa. Gần đây, các trường đại học thuộc các nước văn minh nghiên cứu kĩ hơn về Cỏ, rồi kết luận Cỏ rất hữu dụng: giúp ăn ngon ngủ kĩ, chữa bệnh này bệnh kia. Xem ra, Cỏ giờ thông dụng và lôi cuốn không kém gì cafe.
Cỏ có mùi đặc biệt dễ nhận biết. Ngửi là thấy… ngốt thấy không thể quên. Với cá nhân người viết bài, Cỏ đang cháy có mùi ngai ngái, khói khét mạnh, u ám, nhưng phấn khích. Tuyệt nhiên, Cỏ ngửi không… thơm, nhưng Cỏ khó quên. Rất độc đáo, và không thể lẫn lộn.
Với loại thảo mộc cá tính và hoang dã, lại được thêu dệt bao nhiêu sự tích bao nhiêu lịch sử bao nhiêu tác hại bao nhiêu lợi ích, hút hít đã rồi, tại sao chúng ta không “mặc” Cỏ?
Ấn tượng đầu tiên về Cỏ, với tôi lại… xấu và ngán ngẩm đến không thể chấp nhận được. Cỏ đó mang tên Cannabis Santal của Fresh. Những ai để tâm đến việc chăm sóc da dẻ hẳn nhiên không lạ gì Fresh, hãng mỹ phẩm có nguồn gốc thiên nhiên của Mỹ. Fresh làm cả nước hoa. Nước hoa của Fresh hầu hết đều… đáng quên. Trong số rất nhiều những cái tên nửa cỏ cây nửa buồn bã, nổi lên một cái tên cực sốc nổi: Cannabis Santal. Cannabis Santal ra đời năm 2006. Tôi nhớ ở thời điểm đó cho đến vài năm sau đó, mùi hương này thường có tên trong top 10 nước hoa bán chạy tại hệ thống Sephora Mỹ. Lý do phần lớn có lẽ là nhờ cái tên vừa thẳng thắn vừa lý tưởng: Cannabis Santal, tiếng Việt dễ hiểu là Cỏ trộn Đàn Hương. Thực tế, Cannabis Santal mùi vị thế nào? Mùi hương được Fresh nhắm đến khách hàng nam giới trẻ. Mùi hương… ngọt lịm, ngọt đến khó chịu, ngọt váng vất và buồn bã. Cảm giác như “bị” một kẻ cảm xúc bất thường dai dẳng bám víu. Kẻ theo đuổi này dính lên da hương ca cao tầm thường, rồi từ đó chứng tỏ mình hay hớn bằng cách bốc tỏa mùi ồn ã đến phản cảm. Cannabis Santal tuyệt nhiên không có cái “chất” của cỏ, cũng không rõ rệt hương gỗ. Kinh nghiệm của tôi về cỏ, có thể kết luận theo lối rất văn thơ: “Đừng mua sách chỉ vì cái bìa đẹp”.
Fresh đã “xào nấu” Cỏ thành công theo ý hãng muốn. Đây là loại cỏ dành cho ai thích… sô cô la loại ngọt lừ. Giờ là lúc chúng ta rời khỏi căn bếp Fresh với loại cỏ nửa vời đáng thất vọng, và đến đầu bếp khác. Đầu bếp Paul Emilien, với Cỏ mang tên Pure Addiction.
Paul Emilien, nghệ sĩ nước hoa người Pháp. Ông tự học các làm nước hoa, đi chiêm nghiệm đây đó để lấy cảm hứng, kết luận thành cảm xúc, rồi biến cảm xúc thành mùi hương. Những sáng tạo đầu tiên của Paul Emilien ra đời năm 2014. Pure Addiction ra đời một năm sau đó. Paul Emilien đặt sáng tạo này cái tên rất nên thơ, nhưng khi dịch sang tiếng Việt lại có phần… sến sẩm: Ham muốn thuần khiết. Bản dịch Việt ngữ là của Google Translate, còn cá nhân tôi, tôi gọi Pure Addiction là Weed Kitchen, căn bếp của Cỏ. Mùi hương nồng đượm gỗ, kèm các loại thảo mộc dùng để nấu nướng, ngửi rất sảng khoái. Không có để nhận ra trong căn bếp gỗ này, hương cỏ basil ngập tràn, hạt tiêu khô thơm lựng, bột trắng thanh thơm ngọt dịu. Từ từng lớp gỗ, bỗng chốc len lỏi hương Cỏ tươi xanh. Vị ngái không u uẩn của Cỏ cuốn lấy bột, lấy tiêu, lấy basil rồi tỏa ra thứ hương thơm nửa ngòn ngọt lại the xanh sắc tự nhiên của nhiều loại cây cỏ. Pure Addiction sống động trên da, xanh ngút ngát, thanh sạch mướt mát, lại ngọt khô mìn mịn. Tựa một miếng bánh được tẩm Cỏ chắc nịch.
Loại cỏ khác dễ nhận diện hơn, “hoang dã” hơn, mang tên Kinski, một sáng tạo đáng nhớ của tài năng Geza Schoen. Hẳn bạn còn nhớ bài viết M01 của Escentric Molecule. Geza Schoen chính là chủ nhân của mùi hương giản đơn đáng tranh cãi ấy. Kinski là cái gì? Tên đầy đủ là Claus Kinski, những ai yêu điện ảnh hẳn không xa lạ với nam diễn viên quá cố này. Kinski ra đời năm 2011, đánh dấu 20 năm sau cái chết của ông. Quay lại với Cỏ Kinski, tôi gọi đây là loại cỏ “bệnh hoạn”. “Bệnh” không che dấu, và tự hào về điều đó. Hay nói cách khác, Kinski dành cho ai quen mùi của Cỏ, vì nếu không quen vị ngái gắt khói này, có thể bạn sẽ cảm thấy… váng đầu khó chịu phản cảm. Nếu thử google nước hoa Kinski, bạn sẽ thấy mùi hương cơ man nào là note. Tuy nhiên, trên da người xịt, Kinski “tệ nạn”, và xin được nhắc lại, “bệnh hoạn”. Thứ mùi cỏ ngái xanh ngắt. Hơi chua gắt. Nghi ngút tỏa khói. Vừa ngả ngốn lại vừa phấn khích quá trớn. Mùi hương chênh vênh giữa khói ngai ngái lẫn lộn cùng vị chua xanh sảng khoái. Mùi hương của khói Cỏ, lảng vảng ám trên da rất bền bỉ. Tôi ướp cỏ Kinski đi xem phim Attack of The Titans vào buổi tối, sáng hôm sau, vẫn còn đó chút u uẩn quyện tươi vui của cỏ mang tên Kinski cào nhẹ lên mũi.
Cuối cùng, mạnh bạo hơn cả, dữ dội hơn cả, và rất mới mẻ. Beaufort là cái tên lạ lẫm mới toanh. Nghe như Pháp. Nhưng lại thuộc về London. Bỏ qua lí lịch cái tên Beaufort cùng lý tưởng mùi hương của nhà nước hoa này, vì nếu nghe xong, hẳn cảm nhận bạn sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều từ những gì nhà nước hoa muốn truyền đạt, chúng ta có thể vào ngay trọng tâm Cỏ của Beaufort mang tên East India. East India cùng hai mùi hương khác, là ba sáng tạo mới toanh của Beaufort. Ngay khi ngửi, mình đã bị ” thôi thúc “. Ở hoàn cảnh hiện tại, thừa mứa nước hoa, mọi sáng tạo đều trở nên dễ dãi nhàng nhàng, sáng tạo Beaufort khiến người ta phải ngạc nhiên.
Đổ ập lên da thịt người thử, ngay lập tức, lớp bụi sương thơm tho trở nên nặng, dày, “ương bướng”, mạnh mãnh liệt, và đặc biệt sống động. Lớp mùi xám nhám tựa lớp bụi than. Quánh đặc. Lấp lánh. Bốc lên và che phủ. Người ta mò mẫm trong lớp bụi xám ấy. “Bắt buộc” phải hít thở. Lớp bụi “có độc”. Loại hương khói nghi ngút hỗn độn. Gia vị gì đó ấm nóng gàn cay. Váng vất hương thuốc lá nặng chịch. Phảng phất hương gỗ chắc nịch khô chát từ trà. Và om xòm mùi cỏ. Mùi hương phê pha u ám nhưng phấn khích bốc tỏa ôm trọn một khoảng không gian nhỏ. Người ta vẫn mò mẫm trong ấy. U mê. Nửa hoang mang. Xen lẫn thích thú. Lớp bụi xám lấp lánh vẫn dày đặc. Giờ đan xen cả khói đam mê. Và hương rượu mạnh ngút ngàn. Hỗn hợp hương vừa mạnh vừa bạo vừa lạ lẫm bốc tỏa tưng bừng. Rất lôi cuốn và lạ lẫm. Nửa khiêu chiến lại nửa đê mê. Lâu rất lâu mới có một mùi hương ngửi khác những gì chúng ta từng có. East India sống cực tốt và dài lâu trên da. Tuy nhiên, dư âm đẹp lạ kì của mùi hương mới thực sự sống lâu hơn cả.
Trên đây là Cỏ trong mùi hương mà tôi ấn tượng. Có ai muốn mời tôi Cỏ nào khác không?