Bài viết ngắn, tặng bản thân và những ai yêu mùa đông, yêu những cơn mưa trái mùa.
Tôi bị nghiện những cơn mưa. Những cơn mưa khiến người ta như thu mình hơn, muốn được một mình, cảm xúc tách bạch, và thấy gần gũi với bản thân hơn. Tôi không yêu những cơn mưa chóng vánh mùa hạ. Tôi yêu những cơn mưa ngày đông rét mướt. Nghe thật trái khoáy. Nhưng tôi yêu những cơn mưa rét mướt như thế.
Trời lạnh giá. Cái lạnh như biến mọi màu sắc thành đơn độc đen trắng. Hai màu khô khốc nhưng chân thật không giả dối. Lất phất phủ thêm mưa. Hai màu đen trắng giá lạnh vừa mâu thuẫn lại như hòa quyện và lôi cuốn hơn.
Tôi từng có những cơn mưa giá lạnh không cô đơn. Cảm giác đó thực sự dễ chịu lắm. Tôi không còn một mình. Tôi được sưởi ấm. Tôi không lạnh lẽo. Tôi được an toàn. Những cơn mưa mùa đông không giá lạnh mà nồng đượm yêu thương giờ thành thứ xa xỉ. Giờ, tôi có nhiều mùa đông, có nhiều cơn mưa một mình. Và lạnh.
Một mình như thế, tôi cần mùi hương để song hành. Âu đó cũng là một cái thú. Mổ xẻ cảm xúc, để cảm thấy “ngấm”, rồi thấy mình vẫn tồn tại, vẫn biết phân biệt tách bạch buồn vui.
Lạnh giá, rét mướt. Thu mình trong một góc nào đó với bài vở sổ sách cùng tách trà nóng, hay lang thang cuốc bộ vô định ngoài đường, tôi thường chọn cho mình một mùi hương Xanh. Khi mưa lạnh và một mình, người ta không còn thấy hảo ngọt. Các mùi ngọt trong thời tiết rét mướt ẩm ướt chỉ khiến bản thân thêm nặng nề ủ ê và “dính”. Như vậy bức bối vô cùng. Các mùi ngọt sẽ làm chệch nghiêm trọng cảm xúc của tôi lúc này.
Những lúc lạnh thật lạnh, chỉ tôi và mưa, tôi thích thú cảm nhận Cologne của Thierry Mugler. Mùi hương dìu dịu yên bình ve vuốt trên da, phủ sắc xanh cây cỏ mơn mởn lên những trắng đen cảnh vật, những vệt táp sắc lạnh của mưa. Cảm giác một mình nhưng không đơn độc, rét mướt nhưng không cùng cực, bởi Cologne là loại hương thơm ngan ngát đượm sức sống và lạc quan. Cologne cho người ta cảm giác mình luôn tồn tại, và không có quyền bi quan. Cologne khiến cảm giác lạnh giá bớt giá lạnh đi nhiều.
Vô định rồi lạc vào một quán xá ấm áp nào đó, tôi nhớ đến hương thơm Un Jardin sur le Nil của Hermes. Chắc hẳn chúng ta không còn xa lại gì mùi hương tuyệt đẹp của nhà Hermes, được nhiều người yêu mùi hương cô đọng ngắn gọn và dễ thương thành Nil. Người ta quen mặc Nil giữa ngày hè nóng nực để xua tan cái oi bức ngây ngất. Tuy nhiên, đã bao giờ bạn thử Nil giữa cơn mưa rét mướt vô hạn? Ngồi trong một nơi lạ lẫm ngắm mưa, người ta không còn sợ một mình nữa, bởi Nil yên bình đến lạ. Vị xanh chát trầm ấm tỏa sáng trên da bởi những hoa sen, những hoa quả, những gỗ… Nil xua tan giá lạnh, vị xanh tỏa ra mơn man ủ ấm.
Ngồi mãi cũng chán, tôi tạt ra đường, rồi thấy mình dạt vào một mái hiên khiêm tốn cũ kĩ nào đó, lắng nghe âm thanh giá lạnh rạt rào liên hồi. Những hạt mưa li ti bay lạc rồi vỡ òa khi chạm vào kẻ trú mưa, sực lên hơi lạnh, rồi được mái hiên rong rêu xua tan. Tôi nhận ra mùi hương không tên của Maison Martin Marguela, Untitled. Untitled có vị ngái xanh mơn man dịu nhẹ của hoa lại phảng phất khói, sau phả lên vị bạc hà the the. Loại hương xanh tĩnh lặng nhưng thênh thang. Ở phần hậu của Untitled, tôi nhận ra hương xanh thanh và khô ráo, tựa như mưa dần ngớt, cây cỏ cảnh vật dần bớt ủ ê ướt át.
Ngớt mưa, cũng là lúc người ta thôi xúc cảm, định vị lại bản thân, và bước những bước không còn vô định. Tôi trở về với thế giới nơi tôi thực sự thuộc về, nơi có những người cần tôi và hiểu tôi. Vẫn lất phất tia giá lạnh lảnh lót chạm lên da thịt, tôi bước qua một ai đó. Phảng phất hương hồng xanh róc rách. Tôi nhận ra hương hoa hồng, nhưng không hồng, mà đượm xanh trên nền màu trắng đen sống động, êm đềm tựa nước chảy qua những lá non ngút ngát những hoa dại nở bừng. Xanh của lá phả lên cảnh vật. Mưa ngớt hẳn. Hương hồng xanh vẫn thoang thoảng. Tôi mỉm cười thảnh thơi khi biết được cũng có một ai đó yêu những cơn mưa giá lạnh, yêu màu xanh êm ru giữa mùa đông khô khan đen trắng. Người ấy thật khéo chọn mùi hương. Nhẹ và trong tựa nước, mùi hương mang tên L’Ombre dans l’Eau của Diptyque.
Có ai như tôi không? Yêu mùa đông yêu những giá lạnh, yêu những cơn mưa lạnh lẽo nồng nàn những gợi nhớ. Khi đó, người ta sẽ một mình và vô định, kiếm tìm những ký ức tưởng chừng đã quên. Trong cơn mưa, tôi thường lạc lõng đâu đó, mong mỏi tìm lại được những mùi hương xưa cũ quá khứ để song hành…