Thật may, Obama đã rời nhiệm sở. Bởi khi ông tại vị, người ta cứ ngỡ ông là minh tinh, còn chính trường là showbiz.
Diễn viên ca sĩ phát ngôn mạnh mẽ và náo nhiệt, cười cợt không từ một điều gì dưới thời ông, vài cư dân mạng nhạy cảm đã nghĩ Trái Đất biến thành Broadway rồi.
Đại khái tình hình diễn ra giống như bức hình này :
Và báo chí lăn xả vào cuộc, giới chính trị gia bắt đầu chăm chút vẻ ngoài nhiều hơn – kiểu như đẹp trai dễ được like, nhìn trâu dễ được vâu (vote) v.v…
Điển hình là ngài Justin Trudeau, đã quá nổi tiếng (ở một vài nơi)…
Mới nhìn qua thì thậm chí có người sẽ nghĩ Putin còn giản dị hơn người đàn ông này. Vì ông Trudeau có đến tận vài màu cà vạt để tung tẩy tùy dịp – còn Putin chỉ thường huyền bí với các màu cơ bản và khơi gợi quyền lực (đen, ánh bạc, đỏ, xanh tối).
Tức là ông Putin chỉ có 4 cái, còn ông thủ tướng Canada này… nhìn xem… diêm dúa làm sao. Nghĩ kỹ lại thì đúng là trên đời làm gì có gã điên nào đi chứa vài chục cái cà vạt mà chỉ loanh quanh 4 màu cơ chứ. Dù ơ kìa, một cái đen của Valentino, một cái đen của Brioni, một cái đen của Kiton, một cái đỏ của…
Có lẽ là thế lực kỳ bí nào đó cứ tự động put in mọi thứ vào đấy chứ, từ chiếc ghế tổng thống đến tủ đồ hiệu…
Thôi, lạc đề, quay trở lại với ngài Trudeau của chúng ta
Việc không cởi cúc áo véc khi ngồi của ông thực ra chả có gì to tát, vì áo ông là loại khoét sâu – na ná như áo đi party nhảy múa của thanh thiếu niên vậy. Chưa kể nó giúp ông che đi được chiếc bụng tô-nô.
Nhưng mà chắc ông cũng đã lưu ý đến vấn đề này để bịt miệng thế gian, nhất là giới tinh hoa Việt Nam trên một vài diễn đàn, nên thời gian gần đây trông ông na ná thế này :
Tóm lại, dù có thể, bản thân ông không tệ, nhưng khó mà đòi hỏi mọi người có ấn tượng tốt về mình nếu như bề ngoài và phát ngôn của ông cứ khiến người ta hiểu lầm. Hành vi của Donald đôi khi khiến người ta tưởng ông là một lãnh đạo đời cũ của Trung Quốc – những người chẳng biết phép tắc lễ nghi cơ bản nhất trong ngoại giao quốc tế.
Hiện nay, giới lãnh đạo không còn chải chuốt nhiều nữa, vì xét cho cùng người dân hoàn toàn tỉnh táo để lựa chọn giữa thực tế và phù phiếm. Lá phiếu cho Trump là minh chứng rõ nét cho điều này.
Thế nên sự xuất hiện lạ lùng của Emmanuel Macron nơi nước Pháp chỉ tựa như một cái hé cửa văn phòng điều hòa giữa hành lang nóng sực trưa hè tháng 6.
Thật sự hiếm có một ông tổng thống nào mặc sơ mi có cái cổ cutaway thế kia đi làm việc. Sarkozy là một người điệu đà, Hollande thì đơn giản, và giờ, chúng ta lại có một tổng thống Pháp bóng bẩy – nhưng mà được cái trẻ tuổi hơn gã điệu trước kia.
Thực tế thì Macron có một mái tóc mà đường rẽ nằm về bên phải đầu – một điều vẫn thường được cho là nhạy cảm, máu nghệ sỹ và vài người nói là thiên hướng nữ tính. Cũng có thể đó là lý do mà mấy ông đảng Cộng Hòa hay rẽ trái, đảng Dân Chủ hay rẽ phải… – à, cho đến Obama, ông quả là người bí hiểm khó đoán Obama ạ.
Quay trở lại vấn đề của Macron – tôi có một chút hoài nghi nông cạn về ông sau những gì nhìn thấy. Nhưng hãy để thời gian cho câu trả lời đúng đắn.
Ít ra thì ông vẫn đeo thắt lưng chứ chưa phải là một chiếc quần may đo không đỉa. Nhưng sau này thì sao, cũng chẳng ngạc nhiên lắm nếu người như vậy xuất hiện.
Rất nhiều chàng trai trẻ có xu hướng hóa thân thành James Bond. Việc của chúng ta là đừng bầu các chàng trai đó làm tổng thống.
Cuối cùng, nếu phải chọn một nhân vật điện ảnh làm lãnh đạo đất nước, chắc tôi thà chọn một Forrest Gump dù hơi ngốc nhưng thật thà can đảm và làm được nhiều việc, chứ chẳng đời nào chọn Mr Fantastic Phốc – óc đầy ý tưởng nhưng chỉ để phục vụ bản tính hoang dã khó lường…