Mùa hè năm 1993 là một mùa hè kỳ diệu với tôi. Đó là khi NXB Kim Đồng cho ra mắt bộ ba truyện dài Đô Rê Mon – khi ấy nghiễm nhiên trở thành một tượng đài vĩnh cửu trong lòng các độc giả thế hệ 8X – một ký ức không thể phai mờ với lũ trẻ con thời bấy giờ: Lâu Đài Dưới Đáy Biển, Cuộc Phiêu Lưu Vào Lòng Đất và Pho Tượng Thần Khổng Lồ.
Đô Rê Mon lúc đó như một người bạn khai sáng thế giới tưởng tượng nghèo nàn của lũ trẻ con, chỉ quanh quẩn với những trò chơi từ trốn tìm, bắn bi, chơi chun và lia dép ăn ảnh. Ngày mẹ mua cho tôi tập 2 – “Máy hút chữ” (Tôi thuộc lòng tên cả 78 tập bộ sách huyền thoại ấy) tôi chỉ thiếu điều như các nho sinh ngày xưa: rửa tay chậu vàng, thắp nén hương trầm, giữ tâm thanh tịnh tuyệt đối trước khi đọc sách thánh hiền. Tôi rón rén đọc, và chìm đắm vào với cuộc sống của Nô Bi Ta hậu đậu. Sau đó mẹ mới mua lại tập 1 cho tôi. Nhưng đó là một câu chuyện khác.
Với cái giá 5500 đồng, so sánh với việc tôi sướng run người khi bà ngoại cho 500 đồng để ăn Mỳ Vị Hương với chị, thì cuốn truyện dài này đáng giá cả một gia tài. Mẹ nói tôi phải được nhiều điểm 10 này nọ (một dạng hợp đồng có điều kiện thời bấy giờ), phải ngoan, phải đủ các thứ, mẹ mới cho mua. Không biết mọi người thế nào, nhưng 3 cuốn truyện dài ấy, tôi đọc đến độ thuộc làu làu, trong mơ cũng có thể nói mớ về một chi tiết bất kỳ nào của câu chuyện. Đó là lần thứ hai, sau tập 24: “Chú khủng long lạc loài” tôi mới chìm đắm bởi câu chuyện về loài thú khổng lồ bị tên lửa, à quên, thiên thạch khiến cho tuyệt chủng 65 triệu năm về trước ấy.
…..
Nhưng 22 năm trước, vào năm 1993, kỳ diệu hơn, khi tôi đang ngồi dùng cái tua băng để quay đều quay đều mấy cuốn chưởng bộ phục vụ cả nhà vào buổi tối – cái vật dụng mà bất cứ gia đình trung lưu nào cũng mua kèm, với đầu video và màn hình lồi thời nhà Tần lúc bấy giờ – bố mang về Công Viên Kỷ Jura. Đó thực sự là một huyền thoại. Với đứa trẻ còn mặc quần thủng đít như tôi.
Trên giấy tờ (cụ thể là trong Đô Rê Mon) khủng long đẹp một nhẽ, nhưng trên màn ảnh, nó tuyệt vời đến mức ám ảnh. Cái câu “há mồm để nuốt từng lời” theo như mẹ tôi mô tả đã thành câu đùa đi vào lịch sử của gia đình. Thật tôi không thể tưởng tượng nổi làm cách nào với công nghệ tại thời điểm ấy, Steven Spielberg có thể tạo nên một thế giới ấn tượng đến như vậy. Đó là siêu phẩm của những siêu phẩm, trong năm 1993 không thể nào quên.
Sau này tìm hiểu, tôi mới vỡ ra rằng: Chỉ nhờ những ý tưởng đi trước thời đại của nhà văn Michael Crichton: Lấy giọt máu khủng long còn sót lại từ những con muỗi bị thời gian vùi lấp trong lớp hổ phách, họ “tái tạo” lại DNA và cho ra đời những con khủng long hầm hố: Lũ Cổ Dài, Tam Sừng, T- Rex… chúng làm tan nát toàn bộ các phòng vé trên thế giới và mang về doanh thu kỷ lục hơn 900 triệu đô la lúc bấy giờ, và chỉ bị xô đổ khi con tàu Titanic cùng mối tình thiên cổ giữa Jack và Rose chìm xuống Đại Tây Dương lên màn ảnh vào năm 1997.
Với trí tưởng tượng của một đứa trẻ, việc nín thở nghe tiếng bước chân của T – Rex, nhìn cốc nước rung lên bần bật và hơi thở phì phò sắc lạnh của Gã – Tay – Ngắn ấy đã trở thành một ký ức không có gì thay thế được, cho dù sau này tôi có xem bao nhiêu bộ phim về khủng long đi chăng nữa.
Đó là lần thứ 3 tôi biết đến Khủng Long, và là lần ấn tượng nhất.
……
Thế rồi tôi đi xem công chiếu Jurassic World. Nói thế nào nhỉ? Sau 22 năm, mọi việc đã đổi khác đi nhiều: Bởi tôi đã qua cái ngưỡng hí hửng lúc nhỏ, bởi công nghệ bây giờ thay đổi từng ngày và kỹ xảo đạt đến độ không tưởng. Tôi đi xem lũ Khủng Long lần này, chỉ để được về với kỷ niệm năm xưa. Mua một chai nước khoáng, thay vì một cốc lớn Coca và bỏng ngô, tôi về với công viên năm ấy.
Nó nằm trên hòn đảo biệt lập Isla Nublar – một phần mở rộng của “đảo cũ” năm 1993 – lúc này thu hút hơn 2 vạn du khách ghé thăm mỗi ngày. Với vòng đeo tay điện tử, với công nghệ 3D và những sân khấu hoành tráng để mọi người có thể nhìn ngắm lũ Khủng Long một cách gần gũi nhất.
Để thu hút thêm nhiều nhà đầu tư, và tăng mạnh doanh thu bán vé, những con người quản lý công viên quyết định bắt tay vào lai tạo một con Khủng Long quái vật khác, theo như yêu cầu của ông tỷ phú sở hữu hòn đảo: Đáng sợ hơn, to lớn hơn, và tinh ranh hơn. Đúng như họ mong chờ, con quái vật này sở hữu hình dạng của một T – Rex, kỹ năng ẩn mình của lũ mực ống và thoát khỏi cảm biến nhiệt nhờ bộ gien của ếch leo cây. Còn một thứ nữa để tạo nên chúng, tôi xin không tiết lộ sâu hơn, và như kịch bản của mọi bộ phim: Nó đủ thông minh và tàn bạo để thoát ra ngoài – tìm đến với 20 vạn du khách đang rất háo hức chờ đợi.
…..
Với tôi, Thế Giới Khủng Long chỉ hấp dẫn vừa đủ: Những nhân vật nhàn nhạt không cá tính, cốt truyện có phần muốn ôm đồm thành ra khán giả không còn được ngắm nghía kỹ lũ khủng long như ngày trước. Để tạo độ hấp dẫn, lần này đạo diễn chỉ tập trung chủ yếu vào lũ khủng long ăn thịt, nhưng nhìn lũ ăn thịt nhiều, khán giả sẽ thấy nhàm chán. Thịt mà!
Như để bù đắp, Colin Trevorrow – đạo diễn của bộ phim cho chúng ta gặp lại rất nhiều “người cũ” từ năm 1993: Từ chiếc áo biểu tượng, đến chiếc xe jeep huyền thoại ở một trong những cảnh quay kỹ xảo nghẹt thở nhất của lịch sử điện ảnh đương đại, rồi một người bạn “nhỏ” xuất hiện vào lúc khán giả không ngờ đến nhất.
Có rất nhiều chi tiết khiến tôi phải bật cười, như tôi vẫn phải tự hỏi lòng nhiều lần: Tại sao phụ nữ vẫn cứ quyết đi giày cao gót trong những lúc đòi hỏi họ phải chạy nhanh nhất có thể? Tại sao lại có pha quay chậm như cố để khoe hết tấm thân bốc lửa ở đúng thời điểm dễ gây ức chế nhất cho người xem? Tại sao những chiến binh mặt ngầu hầm hố, tay chân lực lưỡng cầm đủ thứ công cụ hỗ trợ lại có thể chết lãng xẹt như vậy?
Còn rất nhiều câu hỏi tại sao, mà có thể câu trả lời đơn giản chỉ là: Bây giờ ta đã khác, bộ phim này không phải do Spielberg làm đạo diễn, tượng đài Jurassic Park không thể thay thế, và những thứ hay nhất, luôn xuất phát từ điều giản dị, chứ không phải là từ sự ngồn ngộn và khao khát ôm đồm.
…..
Tôi rất thích một đoạn hội thoại trong bộ phim này, để thay cho lời kết:
“Quái vật ư, ông định nghĩa thế nào về quái vật? Trong mắt lũ chim yến thì con mèo cũng là quái vật. Chỉ có điều là, từ rất lâu rồi, con người quá quen gọi chúng là mèo.”
Một bộ phim hợp để giải trí, vẫn có những pha nghẹt thở, và thứ tuyệt nhất là: Ta có thể làm Mèo, ngồi thư thả xem, và gặp lại “Bạn Cũ”.
From BeP