Matthew Vaughn là một đạo diễn mang trong mình khiếu hài hước của người Anh, phong cách làm phim hành động kiểu Mỹ và sự mạo hiểm của những đạo diễn dám thử những thứ cũ kĩ để biến chúng thành một món ăn lạ miệng cho khán giả. Kingsman: The Secret Service chứa đựng tất cả những điều đó. Một bộ phim hành động hài hước với chủ đề điệp viên vốn khó có thể làm mới được sau những James Bond, Jason Bourne… Ấy vậy mà, bộ phim mang lại một sự thích thú đáng kinh ngạc.
Tinh thần của chuỗi phim về điệp viên huyền thoại 007 James Bond có ở khắp nơi trong phim. Những bộ Bespoke lịch lãm, vẻ điển trai pha chút lạnh lùng của các điệp viên, những vật dụng bình thường được chuyển đổi công năng để có thể trở thành vũ khí gây sát thương, những khó vũ khí được ẩn dấu ở những nơi bình thường tạo bất ngờ và sự trầm trồ cho ai được chiêm ngưỡng chúng… Những hình ảnh được dụng công một cách cố tình để tạo nên một không gian cũ, mà từ đó, Matthew Vaughn mới cho ta cảm nhận thực sự rõ ràng điều gì khiến Kingsman tạo nên sự khác biệt và gây hấp dẫn.
Câu chuyện bắt đầu ở thời điểm trước khi bộ phim bắt đầu khá lâu. Lúc đó, điệp viên Harry Hart / Galahad (Colin Firth) được một điệp viên khác cứu mạng. Hàm ơn người đồng đội của mình, ông đã chọn con trai của đồng đội là Eggsy (Taron Egerton) tham gia vào một khoá huấn luyện đặc biệt nhằm tuyển chọn một điệp viên mới thay thế cho một người vừa bị giết hại. Quá trình huấn luyện và tuyển chọn được một điệp viên khác tên là Merlin (Mark Strong) thực hiện. Eggsy đã 18 tuổi, một người có tính cách tốt nhưng phải sống trong khu ổ chuột cùng mẹ và người cha dượng ưa bạo lực. Eggsy nhanh chòng thể hiện mình là một người có những tố chất của một điệp viên như trung thành, thông minh, và sẵn sàng chết để bảo vệ tổ chức. Tổ chức đó là Kingsman, một cơ quan không thuộc chính phủ, chuyên thực hiện những nhiệm vụ cực kì tối mật mà ngay cả MI6 (cơ quan tình báo Anh) cũng không biết đến sự tồn tại của nó.
Giống như những hiệp sĩ ở thời đại mới. Họ giữ vững những nguyên tắc cơ bản về sự lịch thiệp của người Anh, của những hiệp sĩ huyền thoại trong lịch sử nước Anh dưới thời vua Arthur. Ta không khó nhận ra những cái tên của hội hiệp sĩ Bàn Tròn như Lancelot, Galahad, trong đó Arthur (Micheal Cann) là người đứng đầu tổ chức. Một sự ám chỉ rất rõ ràng về tư tưởng mà những Kingsman theo đuổi: Sự trung thành, sự phụng sự tổ quốc, và hy sinh cuộc sống cá nhân của mình. Bên cạnh đó, là những kiểu cách cư xử của một người đàn ông thực sự, lịch thiệp, lịch lãm và tôn trọng người khác. Điều đó mang lại sự đặc sắc của bộ phim. Sự đặc sắc cho Colin Firth người thủ vai Harry. Vẫn là phong cách của Colin Firth như trong nhiều bộ phim khác, vẻ ngoài điển trai, và những bộ đồ mang thêm sự quyến rũ vô cùng cho nụ cười của ông. Ở ông là sự pha trộn của hiện đại và cổ điển. Ngay cả khi ở trong một cuộc chiến, ông vẫn toát ra được phẩm chất quý ông. Với vai điệp viên và thực hiện nhiều pha hành động, cộng hợp với khuôn mặt phải thể hiện sự mất mát cũng như lạnh lùng, ông đã làm thực sự tốt, tốt hơn rất nhiều đối với một diễn viên vốn luôn được nhận những vai diễn nhẹ nhàng, tình cảm, quyến rũ.
Quay trở lại với mạch truyện. Tổ chức Kingsman sau khi mất Lanchelot, đã điều tra và biết được kẻ thù của mình là một nhà khoa học thiên tài nhưng điên rồ Valentine (Samuel L.Jackson). Valentine muốn trở thành Noah, cứu rỗi loài người, những kẻ đang tàn phá quá nhiều tự nhiên và môi trường sống. Hắn muốn loài người tự tiêu diệt nhau, chỉ giữ lại những “người được chọn” để lên chiếc thuyền cứu thế với hắn. Valentine được sự trợ giúp của một nữ sát thủ có đôi chân giả được cải tiến thành vũ khí. Samuel L.Jackson lại một lần nữa thể hiện được tài năng diễn xuất của mình. Vai diễn của ông có một sự rồ dại rất hài hước, vừa nguy hiểm, vừa đùa cợt, giọng nói châm chọc. Một sự đối trọng rất tương xứng của người Mỹ vốn phóng khoáng và đồng bóng, khác với tính cách Anh của những điệp viên Kingsman, lịch lãm, đứng đắn, thâm sâu.
Chất hài hước của người Anh, những bộ suit bắt mắt, quyến rũ trong một bộ phim hành động đầy bạo lực, đã tạo nên một diện mạo mới của dạng phim điệp viên. Những cảnh bạo lực ở cường độ cao nhưng không máu me, nó giống như bản phim trắng đen của Kill Bill (Quentin Tarantino), không gây khiếp đảm, mà chỉ mang tính biểu trưng. Bộ phim có những trường đoạn khá hay như cảnh hỗn chiến của Galahad trong nhà thờ trong nền nhạc của ca khúc Free Bird, hay màn bắn “pháo hoa” đầy chất đùa cợt của Matthew Vaughn ở cuối phim. Tốc độ của những cảnh chiến đấu được đẩy lên rất cao mang đậm chất truyện tranh (Kịch bản vốn xây dựng dựa trên bộ truyện tranh của Mark Millar và Dave Gibbons), những cảnh cận chiến với những góc máy điển hình, quay gần tạo nên cảm giác phấn khích và nguy hiểm.
London hiện lên dưới ống kính của George Richmond thật đẹp cổ kính và hiện đại, có những nét u buồn của xứ sở sương mù, nhưng cũng có sự tinh tế trầm lắng khó mô tả. Nếu ai ở London thì hẳn sẽ rất thích những khung hình trong phim. Vậy đấy, bộ phim có rất nhiều ưu điểm, cộng với thể loại hành động hài hước, nó tạo nên một bộ khung giải trí thú vị cho khán giả. Nó bỏ qua những hình ảnh ám thị đến 007 vốn đã quá quen thuộc, nó che lấp những lỗi logic vốn là điểm yếu cơ bản trong các phim hành động. Nó giúp ta bỏ qua sự hời hợt trong việc xây dựng tính cách nhân vật. Sự phóng đại của nó đối với những cảnh chiến đấu, sự đùa cợt đối với cái ác, và cuối cùng thổi tung đầu óc người xem bằng một cảnh tượng kì lạ và đẹp mắt ở trường đoạn cuối phim quả thực đã khiến ta thực sự thấy sảng khoái và xứng đáng với thời gian bỏ ra để xem nó.
Nhân vật chính, cậu thanh niên Taron Egerton trong vai Eggsy đang đại diện cho một thế hệ diễn viên trẻ đầy triển vọng của Anh. Taron cho tôi liên tưởng đến một diễn viên trẻ khác là Jack O’Connel, ở đó có sự ương bướng, nhiệt thành, sự vững vàng và chín chắn. Vai diễn Eggsy không quá khó, nhưng cậu cũng đã để lại ấn tượng nhất định, để ta có thể hình dung về một tương lại khởi sắc cho những vai diễn sắp tới của cậu.