jamie-street-0tecwb8l3ps-unsplash

Hãy đi tìm con đường của riêng mình

Hãy đi tìm con đường của riêng mình. Vì 1000 người sẽ có 1000 con đường thức tỉnh khác nhau. Cây nào sinh trái nấy, vào đúng mùa vụ của nó. Những gì Phật nói là con đường của Phật, những gì Krishna nói là con đường của Krishna. Những gì Jesus nói là con đường của Jesus. Họ không thể nói những gì nằm ngoài trải nghiệm của chính họ. Còn bạn, không thể sống những gì nằm ngoài trải nghiệm của chính bạn. Bạn có cuộc hành trình riêng đã được sắp đặt, như cách bạn được sắp đặt sinh ra trong gia đình như thế nào, có một ngoại hình ra sao, và được giáo dục như thế nào?

Bạn sẽ không đơm hoa kết quả khi nói lại các trải nghiệm của người khác, mà là khi sống trọn vẹn với trải nghiệm của riêng mình (dù nó được tham khảo từ người khác). Điều quan trọng là bạn phải dấn thân và nếm trải trực tiếp. Nếu không, bạn chẳng đi tới đâu cả, chẳng thuộc về đâu cả. Chuyện này cũng giống như trước khi đi tới một địa điểm du lịch mới lạ, bạn đọc review của những người đi trước. Họ nói rằng bạn nên mua vé ở chỗ nào, cầm theo trái cây ra sao và nhớ giữ bên người một cây gậy để đề phòng chó dữ. Nhưng bạn không nhất thiết phải làm đúng theo như vậy. Bạn có thể tới đó và khám phá ra nơi người ta bán vé sau khi đi lượn lờ đủ hướng như được đi bộ tập thể dục. Trong lúc đi lòng vòng, bạn lại nhìn ra được nơi con chó dữ đứng vơ vẩn và kết bạn với nó bằng một mẩu bánh ngọt mang theo. Chẳng ai biết được bạn sẽ trải nghiệm khu du lịch ấy như thế nào. Chỉ có bạn biết mà thôi. Nên vấn đề không phải là người ta có cho bạn một bản review hoàn hảo và mượt mà hay không, vấn đề là bạn có dám trải nghiệm một câu chuyện nằm ngoài mọi dự tính và nằm ngoài mọi thông tin đã từng tham khảo không. Bạn có dám lột hết những toan tính và đề phòng để phơi mình toàn bộ trước trải nghiệm ấy không?

Cá nhân mình bước vào những trải nghiệm khai sáng không phải trong lúc đọc Thánh Kinh hay ngồi tụng niệm tên Chúa, mà vào những khoảnh khắc rất bình thường và nhỏ bé trong đời sống thường ngày. Đó là khi nhìn người nông dân trồng hoa ở công viên, khi đạp xe leo dốc thở không ra hơi, khi đội nhầm mũ xe máy khi đi xe đạp, khi mơ một giấc mơ tưởng chừng ngớ ngẩn, v.v…

Vậy nên, chuyện bạn cần quan tâm đó là ngay bây giờ, bạn đã sẵn sàng trải nghiệm chưa và sẵn sàng để ánh sáng tràn vào chưa. Vì khi bạn sẵn sàng, bạn thấy nó ở khắp mọi nơi, dù trong những chuyện bé nhỏ tầm thường nhất. Khi bạn sẵn sàng, bạn hoàn toàn mở lòng và thư giãn. Khi bạn sẵn sàng, bạn đủ kiên nhẫn để chào đón “mùa vụ” tới, vì nó chỉ là vấn đề thời điểm. Biết đâu đấy, bạn lại bừng tỉnh khi đang ngồi gửi lại một tin nhắn bị lỗi cho người thân, hay khi đang nghe lũ chim chí chóe với nhau trên dây diện, thậm chí khi đang chuẩn bị “xì hơi” lần thứ ba kể từ sau bữa tối với đầy đậu phụ chiên giòn. Còn khi bạn chưa hoàn toàn sẵn sàng, bạn trở nên lo ngại, dựa dẫm, bất an và nóng vội. Điều đó được thể hiện trong sự lý luận, phân tích và gò bó, nhiều khi là hoang mang không rõ lý do. Khi bạn chưa sẵn sàng, bạn ép cho trái chín, nhưng chỉ toàn nếm trải sự đắng chát; ép cho con sâu lột xác thật nhanh, nhưng chỉ thấy một con bươm bướm yếu ớt què quặt.

Trong Kinh Thánh có đoạn thế này:

“Cho nên phải sẵn sàng, vì các con không biết ngày nào Chúa mình sẽ đến. Nên nhớ điều nầy: Nếu chủ nhà biết giờ nào kẻ trộm đến lúc ban đêm, thì chắc chắn người ấy sẽ đề phòng, không để nó lẻn vô nhà được. Cho nên các con phải sẵn sàng, vì Con Người sẽ đến vào lúc các con không ngờ.” (Mt 24:42,44)

Nếu chú ý cao độ, bạn sẽ thấy “thông điệp” ở khắp mọi nơi, dù chỉ trong một hòn đá bên đường, trong một cái gãi lưng hay trong một lần ngoảnh đầu nhìn sang bên trái. Nó rất rõ ràng, chính xác đến từng chi tiết nhỏ. Bạn không nhìn thấy vì vẫn còn mê man với một tiếng vọng trong đầu, một nỗi ám ảnh về cách thực hiện con đường của các bậc hiền nhân đi trước, một ý muốn thế giới vận hành theo một cách nào đó của bạn mà không phải của nó, hay một sự ép buộc bản thân thức tỉnh khi thời điểm chưa chín muồi. Hãy quên tất cả đi, vì cuộc đời đã được dọn riêng cho bạn để có những trải nghiệm phù hợp với mức độ sẵn sàng của bạn, như vũ trụ không đặt gánh nặng lên vai kẻ nào không mang nổi nó. Nên hãy nhẹ lòng và tin cậy cuộc đời và chính mình. Hãy tham dự nó, hãy đi cùng nó bằng lòng cảm tạ. Bạn sẽ nhận ra được ý nghĩa quan trọng mà cuộc đời vẫn đang nhẫn nại rót vào tâm hồn bạn mỗi phút giây.

Mình nói rằng hãy quên những con đường của người khác đi, không có nghĩa bảo rằng bạn hãy từ chối Phật hay Jesus và đừng bao giờ cúi đầu trước họ, hay đừng thử nghiệm một cách sống họ đã từng gợi ý. Hãy quên những cách thức đi là để tâm trí bạn được hồn nhiên và rộng mở, như cha mẹ để cho đứa con một không gian để khám phá vui đùa, và một khoảng thời gian để khôn lớn trưởng thành. Các bậc giác ngộ là nhân chứng của ánh sáng và là minh chứng cho việc một người có thể đi đến ánh sáng. Hãy kính cẩn và tôn vinh họ, đồng thời sẵn sàng cho trải nghiệm của riêng mình. Đây không phải là sự cạnh tranh, chống cự, hay không quy phục, mà là sự dũng cảm cần thiết. Nếu bạn không có sự dũng cảm này thì dù được bậc đạo sư chân chính dẫn dắt, bạn vẫn không thể bước đi tới nơi được. Bạn đã tin rằng đôi chân của mình là yếu đuối.

Hãy bước ra khỏi mọi học thuyết và lý luận, khỏi mọi cái bóng của những bậc đạo sư. Như vậy, bạn mới tìm thấy học thuyết của riêng bạn, trở thành đạo sư chính bạn. Hãy lắng nghe trực giác, hãy khiêm nhường trước mọi sự đang diễn ra và đón nhận sự chỉ giáo từ vạn vật, như một kẻ sắp chết khô giữa sa mạc đang khao khát một ngụm nước lành. Đừng sợ hãi cuộc đời, hãy khao khát tinh túy của nó bằng tất cả con người bạn. Đây là cách bạn đi vào dòng chảy sự thật, cách bạn gia nhập với đời.

Đa số con người không có được sự dũng cảm đủ lớn để tạo ra khả năng quy phục và khiêm nhường. Bạn sợ rằng sẽ không làm đúng theo cách mà các Thánh đã dạy, sợ mình sẽ gặp đau khổ, sợ mình sẽ mắc các tội lỗi, sợ mình sẽ phải tiếp tục đi lòng vòng, sợ mình nỗ lực dư thừa, v.v… Và bạn sẽ là một kẻ thật kiêu ngạo khi dám kiên định bằng nỗi sợ hãi, và cho rằng nỗi sợ của bản thân là không thể bị xuyên thủng. Vì thế, bạn chưa bao giờ thật sự bước vào trong một trải nghiệm và luôn tạo ra trong mình những bước tường ngăn cản trước những điều tuyệt vời.

Điều mình đang muốn nói ở đây đó là các bạn hãy bước vào, vì cuộc đời không phải đáng sợ, cũng không phải là mồi mê đắm, mà là sự vị tha, nhân hậu vô cùng. Tất cả những gì được phơi bày ở đây, cơ thể của bạn, các mối quan hệ của bạn, nguồn lực tài chính của bạn, công việc của bạn, những con đường bạn đi, những đám mây bạn nhìn thấy trên bầu trời những ngày ngơi nghỉ, những cái cốc vỡ, những quyển sách sờn gáy, v.v… Tất cả đang trao cho bạn một thông điệp về sự tuyệt diệu của cuộc đời. Hãy tham gia vào chúng, hãy kết nối tích cực với chúng bằng toàn bộ sự dũng cảm và tin cậy của bạn. Nếu muốn chạy bộ 5km quanh hồ vào giữa trưa, hãy chạy bộ 5km quanh hồ vào giữa trưa. Muốn ăn rau cải cắt nhỏ thành sợi được luộc chín một nửa, hãy ăn rau cải cắt nhỏ thành sợi được luộc chín một nửa. Muốn nói với người thương rằng “Anh là cái bánh bông lan trà xanh nhảy nhót nhất trên đời”, hãy nói với người thương rằng “Anh là cái bánh bông lan trà xanh nhảy nhót nhất trên đời”, bằng tất cả sự chân thành và tập trung của bạn. Rồi bạn sẽ tới được nơi cần tới, theo cách của riêng bạn, theo bức tranh độc nhất mà chỉ có bạn được nhìn thấy. Vì “cổng rộng và đường rộng dẫn đến sự hủy diệt; có nhiều người đi vào đường đó; trong khi cổng hẹp và đường hẹp dẫn đến sự sống, lại có ít người tìm vào.”

Tác giả: Hòa Taro

Đánh giá nội dung bài viết

Để lại bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to site top