Bên cạnh rất nhiều thứ tệ hại mà covid mang đến, tôi nghĩ nó cũng đã mở ra một vài chuyện tốt đến bất ngờ.
Nếu bạn không nằm trong danh sách những người ở tuyến đầu chống dịch, thì giai đoạn này chính là cơ hội mười năm có một để tự soi chiếu lại đời mình.
Nó giống như một kỳ nghỉ dài, cỡ 6 tháng đến một năm mà người ta thường tự thưởng cho bản thân sau khi chấm dứt một chặng đường sự nghiệp, để ngồi sắp xếp lại cái đầu ngổn ngang và từ từ tìm một hướng đi mới.
Nếu khoảng nghỉ đó là thứ bạn từng ao ước trước đây mà không có cơ hội, thì giờ chính là lúc để thực hiện nó.
Trong giai đoạn này, người ta sẽ nhìn lại tất cả những gì mình đã trải qua trong quá khứ. Họ đánh giá từng thứ mình làm được lẫn chưa làm được, tự kiểm lại trong cuộc sống này mình có thứ gì đáng quý và gạt bỏ những điều đã không còn là cần thiết.
Nó giống như là đem đầu óc đi tắm, để cho những cặn bẩn tiêu cực trôi đi, rồi sau đó bạn lại sống tươi tỉnh như một con người hoàn toàn mới.
Chúng là hệ quả của một cuộc sống mà ban ngày đi làm, tối đến đi chơi, muộn rồi thì ngủ, mai đi làm tiếp. Lối sống ấy khiến chúng ta để lại quá nhiều thứ vẫn còn dang dở. Có nhiều chuyện khó nhưng quan trọng mà trước giờ mỗi người vẫn luôn lẩn tránh. Cũng có nhiều chuyện mà trước giờ bạn vẫn chưa trải ra nghiệm lại để đúc rút thành bài học. Có cả những con người mà lẽ ra không nên tồn tại trong tâm trí của chúng ta nữa.
Thật ra trên đời này bạn không hề thích quá nhiều người, thế nên cũng đừng bận tâm đến chuyện có ai đó không thích mình. Nghĩ về chuyện cũ cũng giống như thức đêm vậy, đó là lấy bớt thời gian sống của ngày mai để làm một việc mà cũng chẳng thực sự mang lại giá trị gì cả.
Sau cùng thì mỗi người chỉ hạnh phúc, khi được tự do theo đuổi thứ mình thích, được dành thời gian bên người mình yêu quý và làm những việc họ từng nói với bản thân là cuộc đời này nhất định phải làm được.
Những thứ khác, giống như gió thổi bờ cát, chẳng đi đến đâu, cũng chẳng đáng để phiền muộn. Nhận ra việc ấy rồi thì thở dài một tiếng, cười nhẹ một cái là ngày mai nó cũng chẳng còn ở trong lòng nữa.
Tôi nghĩ đến cuối năm lúc mọi thứ trở về bình thường, bạn bè gặp lại nhau, thì ai đấy cũng đều sẽ có phần hơi khác.
Ánh mắt của họ đã nhìn rõ con đường hơn, từ ấy họ cũng sẽ trầm lặng mà hạnh phúc hơn.