review-sach-dao-nguyen-ngoc-tu-1

Đảo – Nguyễn Ngọc Tư

Có những kiếp người lưu lạc, lãng quên. Có những mảnh đời vẫn còn đấy nhưng đôi khi lại bị lưu mờ và chính những người thân xung quanh phớt lờ. Nguyễn Ngọc Tư, qua tập truyện ngắn Đảo đã thật sự làm thổn thức trái tim độc giả bằng những mảnh đời nhỏ bé vẫn đang hiện diện trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta.

  • Review sách Cho những ngày không nhau mà vẫn đau
  • Review sách Những Ngày Vỡ Đôi – Xanh Lam
  • Review sách Trời vẫn còn xanh, em vẫn còn anh

Review sách Đảo - Nguyễn Ngọc Tư

Đôi nét về nhà văn Nguyễn Ngọc Tư

Nguyễn Ngọc Tư, sinh năm 1976 tại xã Tân Duyệt, huyện Đầm Dơi, Cà Mau, cô là một trong những nhà văn trẻ của Hội nhà văn Việt Nam. Trước khi đến với nghiệp cầm bút và sáng tác văn học, Nguyễn Ngọc Tư chỉ là một cô gái sinh ra, gắn bó vùng sông nước. Cô là cô nông dân bình thường, ngày ngày phụ giúp gia đình công việc đồng áng. Sau khi làm việc tại cơ quan văn nghệ báo chí tỉnh Cà Mau, cô tìm thấy đam mê cùng con chữ. Từ đó, Nguyễn Ngọc Tư phát triển sự nghiệp và có những dấu ấn sâu sắc, đặc biệt đối với độc giả như: Cánh đồng bất tận, Yêu người ngóng núi, Giao thừa, Gáy người thì lạnh,…

Văn phong của Nguyễn Ngọc Tư nếu ai không tiếp cận với ngôn ngữ Nam Bộ sẽ thấy khó hiểu, nhưng gần lại rồi thì vô cùng mộc mạc, chân phương và làm trái tim người đọc rung lên từng nhịp. Hầu hết văn chương của Nguyễn Ngọc Tư viết về những mảnh đời tưởng chừng như không có gì đáng để bàn, không có gì khiến chúng ta phải yêu và phải nghĩ, những con người chỉ toàn bất hạnh. Nhưng chính những cái bất hạnh của họ, qua giọng văn của Nguyễn Ngọc Tư lại khiến người đọc phải nín lặng và suy nghĩ. Ta sẽ nghĩ về những điều may mắn mà chính mình đang có.

Đảo – Tập truyện ngắn mang “hơi thở” mới lạ của Nguyễn Ngọc Tư

Đảo – Tập truyện ngắn mang “hơi thở” mới lạ của Nguyễn Ngọc Tư

Đảo là một tập truyện ngắn, gồm 16 mẩu truyện, “không thể ngắn hơn”. Điều đáng để nói ở đây là các mẩu truyện là văn xuôi được phổ từ thơ, thứ mà bạn sẽ dễ dàng thấy qua từng cách gieo vần trong mỗi dòng. Và tại sao là “Đảo”?

Đảo, bạn nhìn vào bìa sách sẽ thấy một hòn đảo đơn độc nằm lạc lòng giữa dòng nước. Đảo không có bạn, đảo chỉ có một thân một mình nhìn dòng nước trôi. Mượn hình ảnh ấy, Nguyễn Ngọc Tư viết về những con người lạc lõng trong chính cuộc sống của mình. Họ mong chờ sự chú ý, sự để tâm và dành tình yêu thương của người thân. “Nguyễn Ngọc Tư đang ra khỏi hiện thực của những cánh đồng để tìm đến vùng hồn mang tâm trí con người”.

Nếu bạn quen với văn phong tản mạn, buồn buồn có âm hưởng Nam Bộ, những đoạn đối thoại như các tập truyện khác thì ở Đảo sẽ không thấy điều đó. Thay vào đó, các nhân vật, nội tâm của từng người họ sẽ dễ dàng để chúng ta cảm nhận qua từng dòng văn. Mới đầu đọc, có thể bạn sẽ không quen và thấy khó hiểu về cách mà Nguyễn Ngọc Tư đang diễn đạt. Nhưng tôi tin chắc rằng, khi bạn thật sự đắm chìm vào mạch truyện, bạn sẽ bị nhịp thơ trong đó cuốn đi và hòa mình vào tâm trạng của từng nhân vật.

Đảo – Tập truyện ngắn mang “hơi thở” mới lạ của Nguyễn Ngọc Tư

Nếu bạn muốn thấy những cái hay đó thì tôi sẽ phân tích nội dung của Đảo. Ví dụ trong một mẩu truyện mà tôi đọc được trong Đảo viết về một người bố bắt gặp con gái mình đang vận những bộ đồ làm mất đi cái nét đẹp trong sáng của cô, cô đang làm một công việc trong “nhà hàng nhỏ”. Hiển nhiên với tư cách một người bố thì có ai lại không bực và cảm thấy mất mặt? “Mặt” là từ mà tôi muốn nhấn mạnh. Nguyễn Ngọc Tư đã viết rất hay như thế này, đại khái là: Ông nói xem phải đi chỗ nào để kiếm mặt? “Mặt” của bố cô đã mất từ lâu rồi. Mặt của bố đã mất khi cô biết bố ngoại tình. Cô đã không nhìn thấy mặt và cũng không muốn thấy mặt bố nữa. Cô đâu còn sợ bố mất mặt, cô chỉ muốn bố để ý tới mẹ, cô hư hỏng thế này, mệt mỏi thế này, cô đơn như một hòn đảo còn người để ý. Cô cần một gia đình hạnh phúc. Nhưng bố đã tự làm mất “mặt” của mình từ ngày hôm đó.

Hay trong mẩu truyện “Bâng quơ khói nắng”, có một người con trai lớn bị đơn độc như một hòn “Đảo” trong chính gia đình của mình. Anh đơn độc và bị người thân từ chối chỉ vì câu nói trăn trối của cùng của bố “Mày không phải con tao”. Và bố mất, anh vẫn tự gạt mình rằng những lời nói đó chỉ là sự giận dỗi của bố mà thôi, anh không tin các em của anh lại vì lời nói đó mà không muốn có quan hệ, gắn kết với người anh này nữa. Anh bị những lời đồn thổi là cho cô đơn lạc lõng: Thứ lưỡi gì bén bằng lưỡi người đâu con. Và cả đời anh, từ nhỏ đến lớn anh chỉ mong nhận được tình yêu thương của họ mà thôi. Một hòn đảo đứng im giữa dòng.

Trích dẫn của sách

Hỏi ăn sao, nó nói bậy bạ vậy. Hỏi ngủ sao, nó cười thì nhắm mắt là ngủ thôi. Cả nhà hơi tuyệt vọng như thể cố vớt cái quãng hai mươi năm nhưng chúng nhảy qua kẽ tay ráo hoảnh. An ủi là nó không nói dối, cái cách nó ăn xong nằm lăn ra ngáy đã chứng minh.

Anh Hai thức dậy chạy quanh coi có mất gì không và gọi cho mấy cô em gái ở riêng. Ngay lập tức họ hỏi có mất gì không, sau đó mới lấy xe để tới chứng thực là không mất gì. Sà ngồi với nhau trên bộ trường kỷ còn phảng phất mùi mồ hôi dầu dừa của đứa nhỏ, họ dần nhận ra mất một kẻ từng ngồi đây lim dim thổi những cái bong bóng kẹo cao su vỡ trên môi.

Đảo – Tập truyện ngắn mang “hơi thở” mới lạ của Nguyễn Ngọc Tư

Lời kết

Đảo gồm 16 mẩu truyện, nó không nhẹ nhàng, cũng không dồn dập cứ bình bình thế thôi. Nhưng sức nặng của nó khiến độc giả phải suy nghĩ. Qua khoảng bốn mẩu truyện, tôi có những ngậm ngùi cho số phận của nhân vật và những điều mà bản thân tôi trước đó chưa từng nghĩ đến. Hi vọng các bạn sẽ đọc thử Đảo của Nguyễn Ngọc Tư và tự mình cảm nhận thôi cái đặc sắc riêng của nó nhé!

Review bởi Thể Hồng

Đánh giá nội dung bài viết

Để lại bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to site top