Hơn 10 năm về trước, khi còn là học sinh cấp 3, mình là một cậu học sinh đen đúa nhỏ nhất lớp lúc nào cũng đứng đầu hàng và ngồi ở những bàn trên cùng, điển hình của một cậu trai nhút nhát, rụt rè và tự ti. Đến năm lớp 11, mình bắt đầu bị mụn bọc quái ác hành hạ nhiều năm trời, làm ảnh hưởng rất nhiều đến việc học và cuộc sống của mình, đến bây giờ còn chưa mờ hết sẹo.
Có lần khi trên đường đạp xe đi học về có 2 bạn gái đi ngang qua, nhìn vào khuôn mặt đang ung nhọt vì mụn của mình mà thốt lên “Ôi quái vật mi kìa.” Những câu nói kỳ thị, chế giễu làm mình sụp đổ. Mình đã từng có cả những khoảng thời gian dài mặc cảm không dám ra đường, làm điều gì cũng sợ sệt, sợ bị mắng, sợ làm không đúng, sợ bị người ta cười chê, chế giễu… Càng sợ càng thu mình lại, ít giao tiếp, ít quan hệ bạn bè xung quanh. Và càng thu mình trốn tránh nỗi sợ, thì nỗi sợ lại càng đến nhiều hơn.
Đã có lúc mình tưởng như gục ngã, muốn buông bỏ tất cả, nhưng chính những thời khắc ấy cũng là cơ hội để mình nhìn nhận ra những con đường và cánh cửa mới, là cơ hội để có thể quan sát và hiểu rõ hơn về chính bản thân mình.
Hôm rồi đi họp lớp Kỷ niệm 10 năm ngày ra trường, mình gặp lại cô giáo chủ nhiệm và bạn bè, cô bảo rằng em khác xưa quá, ngày xưa em rụt rè nhút nhát, ít nói… chắc có lẽ trường đại học đã dạy em thành một người mạnh dạn hơn.
Trường đại học, xã hội, cơ quan cũng như trường cấp 3 thôi, thay vì đưa cho em những bài toán, một công thức hóa học, hay yêu cầu phân tích một bài văn của tác giả nổi tiếng nào đó thì họ đưa cho em những vấn đề để giải quyết. Nếu đối mặt giải quyết em sẽ trưởng thành hơn, nếu sợ hãi trốn tránh thì em vẫn là em của ngày nào, và lựa chọn là ở em. Mọi vấn đề thường ngày sẽ vẫn luôn hiển hiện, hết vấn đề này sẽ đến vấn đề khác, dù em có muốn hay không. Em không thể thay đổi được những thứ xảy đến với mình nhưng có thể lựa chọn cách nhìn và cách cư xử của em.
Đến một thời khắc trong đời, bạn phải đưa ra quyết định, đưa ra sự lựa chọn của chính mình: Là một kẻ tự ti, luôn trốn tránh tất cả các vấn đề, co mình trước nỗi sợ… hay vượt qua để lột xác trở thành một người tự tin.
Mình nhận ra rằng cách duy nhất để không sợ nữa, không sợ những lời chê bai, không sợ những tiếng cười mỉa mai chế giễu, không sợ ánh mắt khinh thường, soi xét, không sợ lời đồn, không sợ sự chỉ trích, đánh giá… đó là đối mặt với chúng. Sợ cái gì mình sẽ đối mặt với cái đó. Mình thích hát nhưng sợ đứng trước đám đông để hát, mình sẽ tìm cơ hội để được hát trước đám đông. Sợ không làm được, mình sẽ chủ động đi xin việc để làm. Sợ bị phán xét cười chê trong công việc, mình sẽ phát biểu ý kiến và đóng góp góc nhìn theo suy nghĩ của mình để tập thể tốt hơn. Sợ kỳ thị về ngoại hình, mình sẽ mặc những gì dễ chịu thoải mái mà mình thích đến những nơi sang trọng hoặc nơi đám đông tụ tập. Sợ kém cỏi, giấu dốt, mình tìm cơ hội được thương thuyết hợp đồng với chủ tập đoàn, với chủ của các công ty khác. Mặc cho họ giỏi hay ở một cấp bậc cao đến đâu, nỗi sợ mặc cảm với nghề nghiệp của bố mẹ, mình sẽ trải nghiệm những công việc lao động chân tay để hiểu và thấu cảm những vất vả, những điều họ đã phải trải qua.
Đối mặt với nỗi sợ sẽ đau đớn, ngại ngùng và run rẩy. Nhưng thà run rẩy lần một, lần hai, lần ba… hay thậm chí nhiều lần nữa, còn hơn là sống khép nép cả đời, sống mà không dám là chính mình.
Và thật kỳ lạ càng đối mặt mình lại phát hiện sau mỗi lần vượt qua mình lại trở nên hiểu biết và tự tin hơn trước.
Đã có người từng hỏi mình rằng: “Nếu còn một ngày để sống, bạn sẽ làm gì?
Cuộc sống này chẳng ai biết trước được điều gì, hôm nay bạn có thể giàu, ngày mai lại nghèo; hôm nay có người giúp, ngày mai lại có người làm tổn thương hoặc hại bạn; hôm nay là bạn bè chén chú chén anh, ngày mai lại là người dưng; hôm nay bạn là gương mặt nổi trội, ngày mai bạn lại bị lãng quên; hôm nay bạn xinh đẹp ngày mai lại già nua và xấu xí, và nếu hôm nay bạn chưa có gì nhưng bạn có quyền lựa chọn để vươn lên, để có cuộc sống tốt đẹp hơn. Bạn có thể đau đớn vì những việc bạn gặp phải, những thất bại, những lần gục ngã mệt mỏi vì đối mặt với nỗi sợ, nhưng bạn sẽ phải nuối tiếc ở thời khắc cuối cùng, nếu bạn không dám làm những việc trong sâu thẳm con người mà mình muốn.
Mình biết ngoài kia có không ít những người như mình, họ cũng có những câu chuyện riêng của họ, và những nỗi sợ của riêng mình. Những điều mình viết ở đây, là những câu chuyện đã qua, là những sự trải nghiệm trong đời, giúp mình hiểu hơn về bản thân, về cuộc sống, để mình sống tích cực, mạnh mẽ hơn.
Và hy vọng những câu chuyện này sẽ mang lại một góc nhìn có ích cho người nào đó đang ủ dột và mất niềm tin vào cuộc sống. Tự ti hay là Tự tin? Đó là lựa chọn của bạn!
Tác giả: Duy Thanh