Giấc mơ của tôi luôn dừng lại ở một điểm: Tôi ngồi trong quán của riêng mình, nhâm nhi một tách cà phê ấm nóng, ngả dài trên chiếc trường kỷ và nghe nhạc. Quán của tôi, nhạc của tôi. Vào ngày mưa buồn và se lạnh như thế này, tôi thích nghe James Blunt, Adele và giọng ca ma mị của Lana Del Rey, tôi không chịu được những quán cà phê mà không có gu nhạc, tôi yêu thích đến mê mẩn những quán cà phê yên tĩnh, chơi những bản nhạc dìu dặt êm ái – đó mới chính là chốn nương náu tuyệt diệu của bản thân, nơi dừng chân sau những hối hả của cuộc sống ồn ã.
Khi học cấp 3, mới là bước đầu khám phá về âm nhạc, tôi mê mẩn Queen với quãng âm khủng khiếp của Freddie Mecury, tôi say đắm với Bohemian Rhapsody, phiêu dạt với Love Of My Life và rồi hòa quyện vào Too Much Love Will Kill You. Rồi nàng dẫn tôi đến với Pink Floyd, với Scopions rồi chia tay lúc tôi gục ngã với I Started A Jokes của Bee Gees.
“I started a joke, which started the whole world crying,
but I didn’t see that the joke was on me..”
Mỗi một bài hát, bạn tưởng tượng xem, gần như chúng gắn liền với một phần kỷ niệm của cuộc đời ta vậy, mỗi khi tiếng nhạc vang lên hình ảnh của ký ức vội ùa về, lấp đầy những khoảng trống hơ hoác của tâm hồn. Đó là khúc nhạc khi tôi gặp nàng lần đầu tiên, đó là bài hát mà tôi đã để môi mình uống lấy những ngọt ngào của nàng, đó là bản nhạc dạo đầu của những cuộc chia ly, của nụ cười và nước mắt. Chỉ cần ngân nga, tôi lại chìm sâu vào mảnh dĩ vãng đã thất lạc từ khi nào, của những tháng ngày mải mê chinh chiến và yêu đương:
“Too much love will kill you
If you can’t make up your mind
Torn between the lover
And the love you leave behind….”
Nhưng bài hát tôi yêu nhất, cho trọn cuộc đời này phải là “She will be loved” của Maroon 5:
“I don’t mind spending everyday
Out on your corner in the pouring rain
Look for the girl with the broken smile
Ask her if she wants to stay awhile…”
Đó bài hát tôi nghe vào ngày nàng nói lời chia tay, nàng cần thời gian để suy nghĩ, một khoảng lặng để lựa chọn một con đường riêng của nàng mà không có tôi. Trong một cơn mưa lạnh giá ngày cuối đông, ngoài hiên một quán cà phê vắng, một mình tôi với làn mưa giăng trắng xóa, với món quà tặng còn để sâu trong lớp áo khoác, tôi cảm tưởng như mọi thứ xung quanh mình đã vỡ òa cùng cơn mưa. Chỉ còn lại giọng hát Adam Levine cứ dài mãi không dứt, như quãng đường về giờ chỉ mình tôi độc thoại:
“…And she will be loved
She will be loved…”
Bạn cứ tưởng tượng mà xem, có những khúc hát luôn chơi trốn tìm trong quá khứ. Chỉ cần giai điệu vang lên.
Yêu thương theo đó lại vọng về.