Bây giờ, bạn có đang tìm kiếm bình an? Nếu câu trả lời là có thì bài viết này dành cho bạn. Chúng ta khoan hãy đi vào chuyện rằng bạn có thể tìm thấy bình an ở chốn nào, mà hãy xem động lực nào ẩn đằng sau thúc đẩy sự tìm kiếm của bạn. Có phải trong bạn đang hiện diện một sự bất an? Tại sao bạn lại bất an? Bạn đang xung đột với thế giới và đang muốn nó vận hành theo một cách khác?
Nếu có thì thật trớ trêu rằng bạn sẽ không bao giờ có thể thấy bình an bằng việc tìm kiếm bình an, hay bằng việc ôm giữ một sự phản kháng dù ít hay nhiều ở bên trong. Bạn chỉ có thể được thảnh thơi, không phải bằng cách giành phần thắng trong cuộc đụng độ, mà là ngưng khơi dậy những sự xung đột. Bạn không nỗ lực giải quyết phần kết quả, mà lội ngược về thay đổi phần nguyên nhân. Bạn không cố gắng ngoi lên, mà nhẹ nhàng lắng xuống. Cụ thể hơn như thế nào, hãy đọc tiếp câu chuyện dưới đây.
Hãy tưởng tượng rằng bạn đang đi trên đường, giữa những luồng người đông đúc. Xem chừng bầu không khí có vẻ rất ngột ngạt, nhưng hãy để ý một điều rằng tất cả người đi đường và bạn đều tự động lách qua nhau. Chẳng ai muốn sinh sự hay gây ra tai nạn với nhau ở giữa đường cả. Không ai muốn rơi vào những rắc rối không đáng có. Vì thế ai cũng ngó trước ngó sau, tự tìm khoảng trống dành cho riêng mình. Có thể nói, ai cũng có bản năng tự nhiên thực hiện sự hòa bình và trôi chảy dù giữa chốn đông đúc ồn ào. Cũng như vậy, khi bạn nhận ra rằng thế giới luôn trượt qua khỏi bạn, luôn khéo lách sang bên và chẳng gây tổn hại gì, bạn sẽ thấy bình an. Mọi người chỉ có thể xung đột với bạn khi bạn bắt đầu hung hăng gây hấn với họ.
Việc vừa phản kháng bên trong và vừa mong có được bình an một đòi hỏi bất khả. Bạn đang tự tạo ra một nhiệm vụ quá sức mình. Hãy dừng lại và thấy rằng bạn không thể bị tổn thương bởi bất kỳ điều gì, dù chúng ở ngay trước mắt, ngay trong người bạn, như những suy nghĩ hay cảm xúc. Vì chúng luôn đi qua, luôn trượt qua như đám người trên phố. Đây là bản chất hòa bình vốn có của cuộc đời. Nó rất rõ thấy nhưng chúng ta từ chối nhìn thấy.
“Không có gì trên thế gian này có thể khiến bạn phiền não nhiều như tâm trí của chính mình. Dù nó trông có vẻ như người khác đang khiến bạn phiền não, nhưng nó thật sự chỉ là tâm trí của chính bạn.” – Sri Sri Ravi Shankar
Hãy chấm dứt sự bất an, nỗi sợ bị tổn thương, hay đúng hơn là ảo giác về sự thương tổn, và bất kỳ vở kịch tiêu cực nào khác. Bạn đã tự tạo nên nó cho chính mình từ tâm trí. Chẳng ai có thể làm bạn tổn thương ngoài chính niềm tin của bạn về sự tổn hại cá nhân. Bạn đã cho phép mình cảm thấy bị xúc phạm, bị chọc giận, bị chèn ép, bị ruồng bỏ, v.v…. Bất kỳ trạng thái nào có mặt, đều là do bạn cho phép cả. Trong khi thực tế, bạn chẳng bị làm sao. Bạn luôn ổn thỏa bất kể thế giới ngoài kia có thế nào. Mọi thứ chỉ đang lướt qua tầm nhìn của bạn.
Thế giới này không có ý định làm bạn thương tổn. Nó chỉ đang vận hành, đang lướt qua, đang tìm những khe hở để luồn lách, như một con người hối hả bước đi trong giữa đám đông vào giờ tan tầm. Tất cả chỉ có vậy. Chẳng ai quan tâm đến bạn, và cũng chẳng ai ngu ngốc muốn gây sự với bạn. Mọi thứ chỉ đang tìm lối đi cho chính mình (cũng như bạn đang tìm lối đi cho bản thân.) Đừng can dự vào, cứ để chúng đi đường của chúng.
Chính nhờ sự nhận ra này này mà bạn dễ dàng chấp nhận các biến đổi của cuộc sống, biết rằng chúng chỉ đơn giản là biểu hiện của một quá trình lưu thông như những làn đường đầy xe cộ. Có lúc đường mau, có lúc đường thưa, nhưng bạn và mọi người tham gia giao thông sẽ luôn biết tìm lối để đi. Chỉ là chúng ta cần khéo léo quan sát và di chuyển hơn trong một số trường hợp lưu lượng người gia tăng, và đôi lúc cũng cần kiên nhẫn chờ đợi những khoảng trống xuất hiện. Và hiển nhiên, những khoảng trống sẽ luôn xuất hiện.
Đạo sư bất nhị Nisargadatta Maharaj đã từng nói:
“Nó không liên quan gì tới nỗ lực. Chỉ cần quay đi, nhìn vào khoảng trống giữa những suy nghĩ, thay vì nhìn vào những suy nghĩ. Khi bạn bước vào một đám đông, bạn không phải chiến đấu với từng người bạn gặp, bạn chỉ việc tìm lối xuyên qua giữa. Khi bạn chiến đấu, bạn mời gọi một cuộc chiến đấu. Nhưng khi bạn không chống cự, bạn sẽ không gặp phải sự phản kháng nào. Khi bạn khước từ chơi trò chơi, bạn thoát ra khỏi nó.”
Khi gặp các nghịch cảnh, suy nghĩ hay cảm xúc tiêu cực, bạn cứ lặng yên nhận ra rằng chúng sẽ chẳng vùi nát bạn, mà tự động lướt qua theo khoảng không gian đang còn ở đó dù ít hay nhiều, chúng sẽ tự thấy đường đi của mình để không tạo ra xung đột. Việc của bạn chỉ đơn giản là không ngáng đường.
Vậy là trước kia, bạn nghĩ rằng thế giới này thật khó khăn khốc liệt và nó sẽ làm bạn tổn thương. Nhưng bây giờ với sự chấp nhận hoàn toàn, bạn hiểu ra rằng tất cả vạn vật cũng giống như bạn, đều muốn được bình an và không muốn gặp đau khổ. Rốt cuộc, bạn thậm chí không cần phải cố gắng kiểm soát hay né tránh điều gì để có được bình an. Tất cả những gì bạn cần làm là nhận ra khoảng trống dành cho chính mình.
Tác giả: Vũ Thanh Hòa