Có bao giờ các bạn thử một lần tưởng tượng rằng, mọi thứ đang diễn ra không hề có tính cá nhân, không phải là “tôi đau”, “tôi làm việc”, “tôi nói chuyện với mọi người”, “tôi cố gắng trở nên là một người tốt hơn”, v.v… Tất cả những gì có liên quan đến “tôi” đều bị thay thế bằng việc gán sự sở hữu hoàn toàn cho vũ trụ. Đơn giản chỉ bằng một ý nghĩ “là vũ trụ đó, vũ trụ đang vận động vậy đó!” Và bạn thấy hết đau, hết mệt mỏi, hết kiểm soát hoàn cảnh và toan tính mọi thứ theo ý mình. Khi bạn không còn là nhân vật của vở kịch nữa, bạn trở thành người xem vở kịch ấy trong một tâm thế hoàn toàn trong sáng, và biết lựa những thời điểm “ngon ăn” nhất của vở kịch để bước vào.
Trước kia, mình rất hay gặp mâu thuẫn trong việc nên làm gì cho tốt nhất, cho phù hợp nhất, rồi tìm cách sắp xếp công việc mỗi ngày, cân đo đong đếm từng phút một. Theo một cách máy móc, mình muốn trở thành người “năng suất” nhất, nhưng nó lại khiến mình trở nên kém năng suất nhất. Vì sự khổ sở, căng thẳng đến từ việc vơ hết mọi thứ là của mình, là trách nhiệm, là vai diễn của mình và mình phải gồng gánh tất cả sao cho chúng được vận hành trơn tru. Nhưng chưa làm gì cả, mới chỉ đơn thuần đếm số việc và tìm cách phân bổ chúng thôi là mình cũng đã tốn rất nhiều năng lượng rồi. Có một cảm giác ngột ngạt và áp lực luôn chầu chực bên trong mình với lối sống như vậy.
Nhưng từ trong một buổi thiền cách đây không lâu, tâm hồn lắng dịu lại và mình tập phó thác mọi thứ cho vũ trụ. Mình chỉ nghĩ đơn giản là không phải vơ hết mọi thứ vào người, vũ trụ đang vận động, mình chỉ cần đi theo dòng chảy tốt nhất mà nó đang cung cấp. Tốt nhất là như thế nào? Là gần với tầm tay nhất, ưu thế nhất. Rồi với dòng đó, mình chỉ cần dùng cho những việc phù hợp. Lúc đó, mình cảm thấy bao nhiêu gánh nặng được gỡ khỏi đôi vai vì mình biết rằng không có lúc nào là không tồn tại một dòng chảy ưu thế. Điều này có nghĩa là chuyện mình bận lòng suy nghĩ và cố gắng sắp xếp mọi thứ theo tính toán cá nhân chỉ là chuyện thừa thãi, tự làm khổ chính mình. Mình đã sống như một người tự đeo gông vào cổ mà không hề hay biết.
Trước kia, mình từng nghe nhiều người nói về việc đói thì ăn, mệt thì ngủ, đó là thuận theo tự nhiên. Nhưng bây giờ mình mới hiểu, nó chỉ đơn thuần là việc gì đến thì làm, năng lượng dâng lên thì tận dụng cho việc mình cần và thấy tốt đẹp (lao động, viết lách, tập luyện, trồng trọt, v.v..), năng lượng hạ xuống thì vẫn tận dụng cho việc mình cần và thấy tốt đẹp (nghỉ ngơi, thư giãn, cầu nguyện, v.v…) Tất cả mọi thứ đang diễn ra trong cuộc sống đều cung cấp những điều kiện tốt nhất để chúng ta làm những việc tốt đẹp nhất, đôi khi, không phải theo ý mình mà theo ý vũ trụ. Và nếu đã là ý vũ trụ thì còn gì phải lo lắng nữa, vì vũ trụ thông minh hơn chúng ta hàng tỷ lần.
>>> Người tính không bằng Trời tính
Bạn muốn chia sẻ được nhiều bài viết giá trị? Tốt thôi, hãy đợi vũ trụ sắp xếp thời điểm tốt nhất cho bạn. Bạn muốn có một mảnh vườn để sống gần gũi với thiên nhiên? Tốt thôi, hãy quan sát xem thời điểm nào là tốt nhất mà vũ trụ kiến tạo cho bạn bước vào thực tại đó. Chuyện này cũng giống như gieo hạt đậu hay bất kỳ loại rau trái nào. Bạn cần phải biết mùa nào là thích hợp để ươm mầm, và theo đó, đến mùa nào sẽ thu quả. Ước muốn của bạn chỉ mới là nửa đầu câu chuyện, còn nửa sau đó là thời thế, thời điểm và sự phối hợp của thế giới. Nếu bạn không sử dụng nửa sau ấy thì câu chuyện của bạn sẽ luôn là chật vật với mọi thứ lệch kế hoạch, bạn có thể sẽ bị ăn trái non đắng chát khi thu hoạch sớm vì phải chờ đợi quá lâu, hoặc thu hoạch sản lượng cực thấp khi cây mới lớn được một gang tay vì trồng vào cuối vụ. Trong khi, một phiên bản khác bạn có thể trở thành, đó là một người luôn gặp may mắn với mùa màng bội thu.
Vậy bội thu như thế nào?
Buổi sáng thức giấc với tràn trề năng lượng, bạn được gặt hái việc tập thể dục và lao động hăng say. Đến gần trưa, bụng bạn bắt đầu réo vang, bạn lại được gặt hái hương vị của các món ăn đến từ mẹ Trái Đất thiêng liêng. Đến tối, bạn thấy cơ thể uể oải và thèm ngủ, bạn lại được gặt hái thêm lần nữa sự ngơi nghỉ yên bình. Nếu bạn định suy nghĩ tiêu cực và bực dọc vì năng lượng đi xuống, bạn lại càng là người may mắn vì ở đó vũ trụ đã để sẵn cho bạn một cơ hội để gặt hái việc cầu nguyện những điều tốt lành.
Vậy đó, nếu bạn chỉ quần quật làm mọi thứ một mình và điều khiển thế gian theo ý riêng, bạn chỉ thấy bản thân mình cực nhọc và gặp những điều không như ý. Trong khi, nếu bạn nhớ đến vũ trụ trong công cuộc kiến tạo đời sống của mình, thì bạn sẽ thấy khắp nơi toàn là những cơ hội sống tuyệt vời, và bạn luôn là người được nhận những món quà, luôn được thu hoa lợi mà thậm chí chẳng cần gieo hạt.
Đơn giản vậy thôi, chỉ với một câu hỏi “vũ trụ đang làm gì đó?” hoặc “vũ trụ đang cho tôi cơ hội gì vào khoảnh khắc này?” bạn sẽ thấy cánh cửa chứa mùa màng thịnh vượng được mở ra ngay trước mắt. Bạn không cần gồng gánh tất cả mọi chuyện, vì vũ trụ đã làm việc đó cho bạn rồi. Việc của bạn, theo một cách đầy sung sướng và biết ơn, là thu hái những hoa trái từ đó. Khi viết những dòng này và nhìn lại lối sống cực nhọc, căng thẳng và gò bó của con người, mình đã nhận ra rằng Đức Jesus đã nói quả không sai:
“Lúa chín đầy đồng, thợ gặt thì ít.”
Vậy nên, mình chỉ muốn nhắn nhủ với bản thân và với những người bạn rằng: đừng tốn công toan tính, làm lụng căng thẳng cực khổ nữa, mà hãy bắt đầu sống một cuộc đời “tràn trề sữa mật” bằng cách tập nhìn mỗi khoảnh khắc là thời điểm gặt hái của một điều nào đó quý giá!
Tác giả: Vũ Thanh Hòa