Bạn nghĩ con người ta sẽ trưởng thành từ khi nào, đến độ tuổi nào mới gọi là trưởng thành? Mười tám tuổi, hai mươi hay ba mươi tuổi?
Thật ra, trưởng thành không quy định vào số tuổi của mình, pháp luật chỉ quy định số tuổi có quyền công dân khi mười tám tuổi, có nước là hai mươi nhưng đó không được coi là thước đo của sự trưởng thành của mỗi người. Có người sẽ trưởng thành sớm hơn so với những bạn bè cùng trang lứa nên cũng có người sẽ trưởng thành muộn hơn so với lứa tuổi. Trưởng thành được tính bằng sự trải nghiệm chứ không phải là độ tuổi của mình.
- Review Sách Yêu Những Điều Không Hoàn Hảo
- Top những cuốn sách hay về nghệ thuật lắng nghe trong giao tiếp
- Top những cuốn sách hay giúp bạn tư duy và sống tích cực
Sau đây, tôi muốn giới thiệu với các bạn cuốn sách “Chúng ta sẽ còn gặp lại” của tác giả Yasushi Kitagawa. Cuốn sách kể về cậu bé mười bảy tuổi tên là Akizuki Kazuya, vì một lần trót nói dối mẹ là mình đi đến trường Đại học cùng bạn để đi tìm hiểu trường, chuẩn bị cho việc chọn trường Đại học vào năm sau nhưng thực chất cậu bé đến Disneyland cũng vì đã lỡ miệng nói với các bạn trong lớp là mình đã đến đây và nó chán ngắt và để chứng minh nên cậu đã nói dối mẹ để đi một mình đến Disneyland để có một bức ảnh làm bằng chứng với bạn bè, để không bị nói là kẻ nói dối.
Trên hành trình đi đến đó đã làm cuộc đời của cậu bé mười bảy tuổi thay đổi hoàn toàn sau đó, cậu trưởng thành hơn, suy nghĩ chín chắn hơn và quyết đoán hơn.
Cậu đã “ăn nhờ ở đậu” trong các ngôi nhà của những người tốt, mỗi người đã dạy cho cậu nhiều bài học khác nhau mà không có cuốn sách nào có thể ghi lại và trường học cũng không dạy cho bất kì một ai, muốn trở thành phiên bản tốt hơn của mình ngày hôm qua chỉ còn cách là bước ra ngoài, đi khỏi vùng an toàn của mình để biết rằng mình có thể làm được những gì. Ai cũng có một thế mạnh riêng và cũng sẽ có một vài khuyết điểm vì con người không ai là hoàn hảo mà, có những lúc chuyện quá khứ không mấy tốt đẹp muốn người ta dấu đi không muốn cho ai biết nhưng bằng sự chân thành của mình nên mọi người đã dạy và kể lại câu chuyện của mình để cho cậu bé Akizuki Kazuya lắng nghe, hiểu hơn và trở nên tốt hơn. Mọi người đều biết ơn khi gặp cậu bé, nhờ cậu mà họ đã có thể mở lòng mình hơn, nhờ cậu mà họ có thể trút bầu tâm sự để nhẹ lòng hơn nhưng người cảm thấy biết ơn ở đây nhất vẫn là Kazuya, nếu cậu không gặp được những người tốt như thế, dạy cho cậu những bài học bổ ích như vậy thì sao cậu có thể trưởng thành như vậy được.
Cũng nhờ bước ngoặt đó mà cậu biết bản thân mình có thể làm được những gì, giúp ích được gì đó cho người và nó đã làm cậu vui rất nhiều ra sao, quên đi cả sự mệt mỏi, khó khăn trên chuyến đường trở về nhà.
Trên con đường của sự trưởng thành nó chẳng đơn giản một chút nào, nó là cả một hành trang, những trải nghiệm do chính bản thân mình đúc kết ra sau mỗi chuyến đi là gì, học được những gì từ đó.
“… Cuộc đời của cháu là của cháu. Tất cả những gì cháu trải qua đều là do cháu chịu trách nhiệm.”
Chúng ta không có bất cứ lí do nào để đổ trách nhiệm của mình lên người khác được, cuộc đời của ai thì người đó sẽ chịu trách nhiệm, không phải vì không có một ngôi nhà rộng rãi mà đổ lên bố mẹ, không phải vì không được điểm cao mà đổ cho đề khó, không phải vì lúc nào cũng gặp xui xẻo mà đổ cho ông trời bất công với mình được… mỗi người sẽ có cuộc sống của riêng họ, nếu bạn sống tốt trời sẽ tự an bài cho bạn một cuộc sống tốt, chỉ là nó đến sớm hay muộn mà thôi.
Từ chuyến đi đến Disneyland và nhờ vào việc lỡ mất chuyến bay về nhà mà cậu có thể gặp được cô Tanaka – người đã dạy cậu sống nề nếp và lịch sự hơn khi ở nhờ nhà người khác, cậu đã gặp được anh chủ tiệm cắt tóc Kihara – người đã dạy cậu lòng biết ơn là như thế nào, cậu đã gặp được anh cảnh sát Ota – người đã dạy cậu phải dũng cảm và đối đầu với lỗi lầm mà mình gây ra, cậu đã gặp được chú lái xe tải Yanagishita – người đã dạy cậu phải sống qua lăng kính của chính mình chứ đừng vì lời nói của người khác mà sống theo ý của họ, cậu đã gặp được chú bác sĩ Wada – đã dạy cậu phải theo đuổi ước mơ của mình.
Mỗi người, mỗi độ tuổi, mỗi cách sống và trải nghiệm khác nhau đã dạy cậu những bài học quý giá mà khi trưởng thành cậu sẽ không thể nào tìm được lại cảm giác đó, cái cảm giác bỡ ngỡ bước chân ra khỏi vùng an toàn khi mới chỉ là cậu nhóc mười bảy tuổi nông nổi và được những con người tốt bụng chỉ dạy cho mình những bài học bằng sự trải nghiệm của riêng họ, một bài học vô giá, không thể nào được ghi lại trong sách vở hay được dạy trong trường học.
Quả nhiên, trên đời này vẫn còn những người tốt dạy cho ta cách trưởng thành chứ không phải mỗi người thân của chúng ta, thật đáng trân trọng và biết ơn.
Review chi tiết bởi Cẩm Tú