vladyslav-tobolenko-cgnwrfonvcm-unsplash

Bí mật của một tình yêu vĩnh cửu

Tôi đã từng nhận được rất nhiều lời khuyên. Họ chắc nịch với tôi rằng chỉ khi nào tôi trở nên xinh đẹp hơn tôi mới có hạnh phúc. Bởi hạnh phúc chỉ xứng đáng với những người có vẻ ngoài hấp dẫn. Tôi không phủ nhận và áp dụng lời khuyên này. 

Thời điểm tôi ám ảnh với vẻ ngoài của mình là giai đoạn tôi tuyệt vọng với mối quan hệ cùng bạn trai mình. Thời gian đầu, tôi được anh ta chiều chuộng yêu thương, đón đưa mỗi ngày. Tôi đã tin rằng vậy là hạnh phúc. Tôi chẳng cần phải lo lắng điều gì nữa. Tôi thầm cảm ơn đời đã mang anh ấy đến để tôi biết mình cũng là một cô gái được yêu thương. Một thời gian sau, tính mỏng manh của mối quan hệ tốt đẹp của tôi bắt đầu xuất hiện khi anh ấy bắt đầu buông lỏng sự quan tâm của mình dành cho tôi. 

Tôi từ một cô gái được theo đuổi giờ đây phải dành nhiều thời gian hơn để khảo sát hoạt động trong một ngày của anh ấy, tức tôi đã trở thành kẻ theo đuôi. Anh ấy thật sự khiến tôi bất an. Tôi vẽ ra hàng trăm kịch bản để biện minh rằng, hẳn là anh ấy có lý do để làm như vậy. Tôi tự thuyết phục bản thân rằng anh ấy đang đầu tư vào tương lai của chúng tôi. Thế nên, tôi cần thông cảm. Tôi tiếp tục mưu cầu hạnh phúc và trông chờ giai đoạn thời gian trống trải này trôi qua. 

Một tháng, hai tháng và đến tháng thứ ba, tính kiến nhẫn của tôi đã bị lung lay. Sau vài lần gây phiền phức cho anh ta bằng cách truyền thống, tôi liên tục nhắn tin, gọi điện đòi hỏi một sự quan tâm như trước kia anh ấy vẫn thường làm. Im lặng, là cách anh ấy phản hồi. Tôi trở nên hỗn loạn và tìm đến sự giúp đỡ từ những người mà tôi tin rằng họ sẽ giúp tình yêu của tôi hiện giờ trở nên bình thương như lúc ban đầu.

Có lúc tôi hoài nghi anh ta đã chuyển cảm xúc yêu thương sang cô gái khác. Tôi cố lục tung lịch sử tình trường của anh. Tôi biết được anh ấy gần đây dành khá nhiều thời gian để đi ăn cùng người mà anh ta đơn phương trước đây. Tôi khá bất ngờ. Cô ấy đã chia tay với bạn trai. Cô nổi tiếng, xinh đẹp được khá nhiều người ngưỡng mộ. Anh cũng thành công, được trọng vọng và khá nhiều điểm tương xứng để được vinh danh là cặp đôi trai tài gái sắc. Tiên đồng ngọc nữ. Đại khái kiểu xứng đôi vừa lứa. Tuy nhiên, tâm lý bất bình của tôi hiện giờ chỉ đánh đồng kiểu quan hệ đó là cá mè một lứa. Tôi điên tiết tìm mọi cách giành lại tình yêu từ anh ấy. Lúc này, tôi chán ghét sự đơn điệu ở vẻ ngoài của mình.

Tôi từng thấy tự hào và hãnh diện vì anh ấy bảo tôi đặc biệt. Và anh yêu tôi bởi tôi không cầu kỳ và sặc sỡ như những cô gái đẹp một cách bất chấp ngoài kia. Tôi khá kỳ vọng vào góc nhìn ở người đàn ông tinh tế như anh. Anh đã định vị giá trị của tôi khi tôi tự ti về mình nhất. Tôi chỉ thấy mình đặc biệt và có ích khi đối diện với anh. Và tôi, cũng như đa số những cô gái khác đều cho đó là nét đẹp của tình yêu.

Đúng. 

Tình yêu sẽ cho bạn ngộ ra nhiều thứ hơn là những giá trị mà đối tác của bạn ban tặng.

Nếu anh ấy yêu tôi và thấy tôi giá trị thì làm sao anh ấy lại hứng thú với cô gái đó? Vẻ đẹp không tì vết của cô ta hay danh tiếng mà cô ấy đang sở hữu. Tôi bắt đầu thấy ghen tị vô cùng. Một câu hỏi cứ bủa vây lấy tôi: Nếu tôi xinh đẹp như cô gái đó. Tôi có được anh yêu thương như lúc ban đầu hay không?

Bạn biết câu trả lời là gì không? Trước khi có câu trả lời thực sự. Hãy kiên nhẫn theo dõi đến cuối câu chuyện nhé.

Tôi nhận được lời khuyên và sự cổ vũ nồng nhiệt rằng tôi phải biết yêu bản thân, trở thành nhân tố gây thương nhớ cho bất kỳ người đàn ông nào vô tình lướt qua. Chỉ như vậy, người tôi yêu sẽ lại yêu tôi vì, sự chiếm hữu trong con người anh ta sẽ không thể nào ngó lơ người mà anh ta đã từng rất yêu như thế. Tôi đã cố kìm nén cảm xúc và cảm giác cô đơn để dùng biện pháp im lặng đồng thời tôi sẽ thay đổi diện mạo của mình với niềm tin rằng, anh ấy sẽ hối tiếc và trở về bên tôi. 

Yêu bản thân ư. Không phải là vấn đề với tôi.

Tạm thời, tôi ngừng yêu cầu sự chú ý và quan tâm từ anh ta và bắt đầu tiến trình lột xác. Tuy nhiên, tôi vẫn âm thầm theo dõi họ. Có vẻ như tôi chú ý đến cô gái kia nhiều hơn khi liên tục đánh giá và theo dõi hoạt động của cô trên mạng xã hội. Thời điểm đó, theo đánh giá của đám đông tôi hoàn toàn thu hút, đẹp hơn, gợi cảm hơn, lòng đầy nỗi ganh đua hơn. 

Từ một cô gái cổ điển, tôi cố trở nên cá tính, theo đuổi lối sống phóng khoáng, chăm chút đến ám ảnh cho vẻ ngoài của mình. Tôi đã sống như thế. Đẹp bất chấp và mở rộng mối quan hệ với bất kỳ ai. Được tán dương và cảm nhận được sự chú ý từ đám đông.

Tuy nhiên, tôi vẫn không hài lòng và tiêu cực với những gì đang diễn ra xung quanh. Nhưng buổi tối của tôi vẫn vô vị khi không còn được đồng hành cùng anh. Thế là tôi đâm ra chán ghét mọi buổi tối. Nó khiến tôi căm ghét bản thân mỗi khi lớp vỏ bọc được tháo xuống. Tôi không làm gì ngoài việc trằn trọc trước màn hình điện thoại, dõi ra thế giới xung quanh, xem ai đó đang nói gì về tôi, khen ngợi tôi như thế nào, tôi còn khuyết điểm gì chưa làm hài lòng họ. Rồi tôi chuyển sang cuộc đời của người khác, đánh giá vẻ ngoài và chất lượng sống của họ thông qua những bức hình trau chuốt mà họ đăng, trạng thái họ viết. Tôi uất ức trước sự tương tác mà anh ta dành cho cô gái kia trong khi tôi không nhận được bất kỳ phản hồi nào. Cứ thế, tôi luôn trong trạng thái phẫn nộ và ghen tức. Tôi hay cáu gắt, trong mọi cuộc họp với đồng nghiệp, không tìm thấy tiếng nói chung với gia đình, bạn bè cũng rời bỏ khi tôi sa đà vào nỗi thống khổ của mình.

Mãi cho đến khi tôi nhận được một câu hỏi từ một người bạn, cô ấy đã trở thành ký ức vào thời điểm tôi quyết định thay đổi bản thân và cũng là người tôi tìm đến cuối cùng khi cần được giải tỏa cảm xúc.

“Cô hết yêu bản thân mình rồi hả?” Tôi chưa biết trả lời sao cho hợp lý. Nhưng tôi cố ra vẻ với cô rằng tôi vẫn đang yêu nó nhưng cuộc sống hình như không yêu tôi nữa.

“Cô có yêu nó không?” Cô tiếp tục hỏi với vẻ lơ đãng.

“Hả? Yêu gì cơ?” Tôi ngạc nhiên.

“Cuộc sống. Trước giờ cô có yêu nó chưa.”

Tôi bắt đầu bối rối. Trong nỗi phiền muộn nhưng tôi vẫn ý thức được phần lớn thời gian sống tôi đều than trách là nhiều. Tôi thấy bất công và không mấy hài lòng với những gì mình đang có. Tôi bị xa lánh và tôi nghĩ cuộc đời cướp đi hạnh phúc của mình và nhẫn tâm ban tặng nó cho người khác. 

“Tôi… chưa.” Tôi can đảm thú nhận trong sự hổ thẹn nhen nhóm.

“Tôi cũng vậy.”

“Nhưng đã từng.” Cô tiếp tục. “Chỉ vì một ai đó nói rằng họ yêu ta không có nghĩa là ta cũng thấy thoải mái với chính mình. Chỉ vì điều gì đó ở cuộc sống không xảy ra theo mong muốn của mình không có nghĩa là nó đang bất công với chính mình.”

Cô nói nốt câu cuối cùng rồi đứng lên với ý định rời đi trước. Tuy nhiên, trước khi khuất sau cánh cửa. Cô đã kịp gửi lại cho tôi một món quà, kèm mẩu giấy “Bí mật của tình yêu vĩnh cửu”. Bên trong hộp quà là một bó hoa Xôn Xanh, loài hoa giúp tôi nhận ra rằng chỉ khi tôi thật sự tôn trọng những giá trị của mình tôi mới biết ơn những giá trị mà một mối quan hệ yêu đương có thể ban tặng, và rằng trông chờ những lời tán dương từ người xung quanh ta thật ra là một điều xuẩn ngốc. 

Tôi hiểu ra mình sẽ chẳng tiến xa hơn một cái kết mà ở đó người ta yêu cuối cùng cũng rời bỏ ta khi ta đòi hỏi quá nhiều lời yêu, lời dối trá mà họ đã ban tặng trong khi bản thân lại chưa từng thử một lần yêu lấy chính mình.

Tác giả: VRSP

Đánh giá nội dung bài viết

Để lại bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to site top