Thế gian từ lâu vẫn truyền tai nhau rằng không có con đường nào trải đầy hoa hồng nhưng vẫn cố chấp ôm lấy ham muốn bước đi trong nhung lụa. Con người tự nhắc nhở nhau không có ai hoàn hảo song vẫn nuôi nấng ảo tưởng được kẻ khác tôn thờ.
Nhân loại khó nhọc đi tìm sự nhất quán trong lời nói, suy nghĩ và hành động nhưng vẫn chấp nhận đau đớn rên siết trong gông cùm của dối trá để bảo vệ những ảo ảnh về một hạnh phúc vẹn tròn. Những giằng xé đó sớm muộn gì cũng phải được giải thoát vì thân phận yếu đuối của con người không cho phép họ gồng gánh những ảo mộng mà sức nặng của nó là hoàn toàn chân thật.
Những nghịch lý của lòng người như là hệ quả phát sinh từ thứ dục vọng hoang sơ nhất, những ham muốn của bản ngã đối nghịch với những giáo điều được rao giảng. Nó lan truyền trong cộng đồng thử thách những ai yêu trong sự thật. Nó tồn tại như bóng ma chực chờ nuốt chửng những con tim dại khờ tìm hoan lạc.
Rồi đây sẽ có kẻ bàng hoàng nhận ra rằng trong những gánh nặng mà mình tự nguyện gánh vác, thứ gánh nặng xứng đáng nhất là gánh nặng của từ bỏ. Người ta sẽ đứng trước lựa chọn giữa việc phải chiếm lấy thật nhiều hoặc tự nhắc nhở bản thân hưởng thụ ít lại. Mật ngọt chết ruồi, những con chuột mắc bẫy vì ham ăn. Thứ đau khổ kinh hoàng nhất nằm dưới đáy của hoan lạc.
Sự giải thoát của ta sẽ chớm nở từ những câu hỏi ta đặt ra cho những đau khổ của mình. Chớ mù quáng tin rằng mọi thứ đều dẫn đến một chung cuộc duy nhất nhưng hãy hỏi lòng mình đã làm gì với những thứ mà chúng ta nhận được từ cuộc đời, cẩn trọng gìn giữ hay vồ vập không thương tiếc vô tình phá nát tất cả.
Chúng ta phải chăng đã nhồi nhét quá nhiều rác rưởi của lòng người vào những món quà của Thượng Đế. Để rồi mai đây sẽ đau đớn nhận ra lòng tham đã chuyển hóa yêu thương thành thù hận. Trách nhiệm đè nặng lên những đôi vai san sẻ, cán cân của cho và nhận tạo nên nỗi ám ảnh về tổn thương, bủa vây con tim đồng loại bằng những câu hỏi về đức công bằng.
Tất cả những khối nặng đó sẽ biến tình yêu nguyên sơ trở nên xù xì, xấu xí cùng với tham vọng của con người, ước ao được nâng niu chăm sóc như thể mình không có nghĩa vụ phải tự tồn tại. Chúng ta không buông bỏ những gì mình đang cầm trên tay làm sao có thể nắm lấy tay kẻ khác? Chúng ta biết trách cứ ai đây hỡi loài người ngu muội kia?
Tác giả: Nguyễn Tài