Năm 20 tuổi. Tóc tôi dài. Tôi nhuộm tóc màu khói, bấm 3 lỗ khuyên tai, đeo đủ những vòng vèo rối rắm trên tay, và tuyệt nhiên không bao giờ đeo đồng hồ. Tôi không cần biết đến thời gian.
Còn trẻ, ta thiếu gì thời gian, và bởi rong chơi suốt ngày nên ta sẽ không đeo đồng hồ, không nhìn đồng hồ, ta sẽ không giới hạn mình trong những khung giờ nữa. Tôi mặc những chiếc quần rách rưới và xỏ vào những đôi giày luộm thuộm cáu bẩn. Tôi nhảy lên những chiếc xe tay côn, thả cho trôi lúc xuống dốc và phóng bạt mạng trên những cung đường vắng. Cho gió táp vào mặt, để những con phố hàng cây chỉ là những điểm ảnh nhòe nhoẹt phía sau đuôi mắt, đôi lúc thả hai tay rồi cười sằng sặc trên những nguy hiểm, đến khi xe lảo đảo mới giật mình bám chặt tay lái. Cảm giác mình như một cánh chim cô đơn bay giữa bầu trời xanh ngắt: Đó là tự do.
Tôi vẫn hút thuốc ngoài hành lang căn hộ nhỏ, trên tầng cao. Tôi dẫm chân lên lan can và nhìn xuống dưới, tôi nhìn thấy xe cộ, những mái nhà, những trời mây, những bóng người li ti di chuyển vô định bên dưới. Tôi cũng vô định như vậy ngày ấy, với mấy thằng bạn thân, cũng quái dị và ngờ nghệch như nhau. Cười đùa bên những chai bia rỗng, chia nhau một điếu cỏ đút giấu diếm trong một bao thuốc, tạm nhắm mắt và quên đi cái hiện tại hoang mang mà chưa ai trong số chúng tôi tìm ra đường đi thích hợp, mục đích cuộc sống của chính mình.
Tôi vẫn hỏi đứa bạn: “Cảm giác nếu nhảy từ đây xuống sẽ như thế nào? Tao rất muốn biết, tao rất muốn thử”
“Sao mày không làm”
“Nếu tao làm, tao sẽ không có cơ hội gặp lại mày và kể cho mày nghe cảm giác nó thế nào”
“Ừ nhỉ”
“Đó là nỗi sợ mày hiểu không, thật ra nhờ sợ hãi mà chúng ta có thể tồn tại được, chúng ta biết để tránh chạm trán với những nguy hiểm, đau đớn”
“Cũng khá triết lý nhưng tao vẫn chẳng hiểu gì cả, tao không quan tâm. Nhưng nếu nhảy mà không chết, tao sẽ thử, và về kể lại cho mày”
“Ừ, nhớ cái mồm”
“Nhớ, bởi tao là bạn mày, và bởi mày sợ, đúng không?”
Những câu chuyện trao đổi thường là như thế: không đầu không cuối, lúc ngu ngốc, lúc lồng triết lý, lúc vui khi buồn trộn vào nhau tạo thành tuổi trẻ dại dột. Chúng tôi ít khi nghĩ đến ngày mai sẽ làm gì, chúng tôi chỉ biết hôm nay mình sẽ làm gì, ngắn gọn hơn là trong 1 giờ tiếp theo sẽ chơi cái gì tiếp. Hứng lên có thể nhét bừa vài bộ quần áo vào trong một cái balo rồi chạy đi chơi mấy hôm liền. Khóa cửa, tắt điện, thế là đi. Xa nhà, ai sẽ là người quản lý chúng tôi? Một ngày lúc đó bắt đầu lúc chiều muộn và kết thúc khi phố xá chẳng một bóng người. Bạn có thể ăn bất kỳ lúc nào, ngủ bất cứ khi nào và đi đâu cũng không ai hỏi. Chẳng ai bận tâm ngoài bạn.
Có lần tôi say quá, ngồi sau ôm thằng bạn, nó đỡ say hơn, nó đèo tôi. Tôi đứng dậy phía yên sau và gào khản cổ một bài hát quê mùa cũ kỹ. Nó bảo “giờ tao thả tay, xem anh em mình đi xa đến đâu nhé?”. Tôi gật đầu. Nó hát theo. Tôi hát theo. Nó bỏ tay ra. Chúng tôi ngã chỉ sau đó chục giây. Ngã đau, nhưng may mắn không đứa nào chết cả. Lết được vào vỉa hè và ngồi thở hổn hển, lau máu dính trên chiếc áo nhàu. Nó nói: “Sau này, tao và mày sẽ có khối chuyện để kể với bọn trẻ con ở nhà”
“Ừ, chuyện tình yêu, chuyện tán tỉnh, chuyện đánh đấm, những cung đường. Sẽ không thiếu chuyện, chỉ sợ thiếu bia và mồi nhắm”
……..
Sau này, nó lại ở phương trời xa hơn tôi. Nó bảo bên này khó khăn quá, mọi việc đều phức tạp. Nó nhớ những ngày cũ. Nó thèm tự do chứ không bị gò bó thế này. Nó bảo “Ngày tao nghe tin bố mẹ tao li dị ở nhà, tao đã muốn chết”
“Tao trèo lên tầng thượng khu nhà tao ở, dẫm lên lan can, uống nốt lon bia lạnh tao vừa thó được, và định nhảy xuống.”
“Thế sao mày không làm?”
“Tao sợ, tao nhớ đến gì mày nói, sợ hãi làm chúng ta tồn tại và tránh được những hiểm nguy”
“Triết lý đểu đấy. Đừng tin. Nhưng mày không nhảy là tốt rồi.”
“Ừ, mày biết không, lúc đấy tao nhận ra anh em mình đều không trẻ nữa rồi. Nhất là tao. Tao đã biết sợ, biết tiếc những thứ tao hiện có, người yêu của tao, nhà của tao, cái xe tao mới sắm. Mọi thứ vụt một cái hiện ra lúc tao đứng trên lan can nhìn xuống dưới. Hồi trước, tao không thế, không nghĩ nhiều như bây giờ.”
Tôi ngồi lặng yên, trước màn hình máy tính sáng lập lòe, với đống tài liệu mang về nhà làm chưa xong. Nếu có người hỏi tôi lúc ấy có thấy tuổi trẻ đã qua của mình phí hoài không, có hối tiếc không. Câu trả lời là không, tôi luôn cảm thấy vui vẻ với quá khứ nhằng nhịt của mịt, về một thời rong chơi và bay nhảy. Nó tạo nên con người tôi hôm nay, nó làm nên một phần tính cách của tôi bây giờ. Bởi thế tôi không hề hối tiếc. Tôi chỉ buồn khi mỗi ngày thấy thời gian lại vụt đi nhanh quá: Và như kiểu cứ mỗi một lần nhìn vào mặt đồng hồ tôi đang đeo hiện tại, tự nhiên lại thấy một phần trong tôi trở thành lịch sử mà không thể nào lấy tay với lại được. Tôi vẫn chưa kịp làm nhiều điều mà mình muốn.
Tôi tự hỏi liệu có quá muộn không để bắt đầu một cái gì mới?
………
Thằng em trai tôi mặc một chiếc quần bó rách đúng điệu, xin tôi ít tiền để đi chơi với bạn gái. Tôi móc ví, để ý thấy nó có cái khuyên tai mới. Tôi cười. Tự nhiên thấy mình trong nó, tuổi trẻ. Tôi hỏi “Mày còn cái khuyên nào không đưa anh đeo thử?”
Nó giật mình, rồi cũng về phòng lấy cho tôi một chiếc. 2 lỗ bấm đã tịt. Chỉ còn lại 1, cố mãi tôi mới đeo vào được. Bật cả máu. Nhìn trên gương lúc đó chỉ còn vệt mờ mờ xa xa. Tóc tôi đen, mặc quần áo văn phòng, đeo một cái kính cận, khuyên tai lấp lánh. Không còn hợp nữa rồi. Từng thứ rời rạc cả.
……
“Mày nhớ lúc anh em ngã xe không? Sao lúc tao bỏ tay ra, mày không cản lại?”
“Ha ha, vì chúng ta trẻ mà!”
Vết sẹo từ lần ngã đấy, còn theo chúng tôi đến tận bây giờ.
Tuổi trẻ luôn hoang mang về những con đường. Mới đầu làm gì có đường, người ta tự tìm, mò mẫm, đi miết, sau thành các vệt loang trên đất như những vết sẹo mới rõ lối đấy thôi. Bởi vậy hãy cứ đi, đi thì mới đến. Mọi thứ rõ ràng quá thì còn gì là vui nữa. Nhỉ?
[ Tháng 10 năm 2012 ]