africa-17344_1280

Phụ nữ cần đàn ông, nhưng không phải là đàn ông tồi

Một số phụ nữ khi tôi trò chuyện cùng họ, những người đã từng trải qua vài ba lần vấp ngã trong tình yêu, đánh mất mình trong chính tình yêu. Họ bày tỏ với tôi quan điểm nếu phụ nữ sống độc lập bằng tài chính và sắc đẹp, họ tự tin chừng đó thôi thì đàn ông là giống loài không còn cần đến trong cuộc đời một người phụ nữ.

Tôi hiểu cảm giác canh bạc may rủi mà người phụ nữ đã dốc hết thanh xuân của họ để đặt trọn vào rồi thua sạch, mất cả vốn lẫn lãi. Cảm giác niềm tin bị phản bội có lẽ là cảm giác kinh khủng nhất mà chỉ có những người từng bị nó đè bẹp mới thấu hiểu được. Nhưng nếu chỉ vì sự chân thành của tôi bị đặt vào vị trí nhầm lẫn mà đi kết tội, quy chụp toàn thể đàn ông, tôi nghĩ điều đó thật không công bằng cho những người đàn ông tốt còn lại.

Để có thể ngồi xuống đặt bút viết ra những dòng chữ này, đối với tôi không phải là một điều đơn giản. Bởi để một người phụ nữ từng bị giết chết bằng người đàn ông cô ấy yêu, tiếng nói của một trái tim đã chịu quá nhiều thương tổn bởi bàn tay một người đàn ông, làm sao cô ấy có thể khách quan nhất mà không bị những hận thù oán ghét chi phối. Người đàn ông đối với tôi quả thật là không cần thiết, tôi có thể sống mà chẳng cần đến anh ta, nhưng tôi hiểu rằng việc ở bên cạnh một người đàn ông, sẽ hạnh phúc hơn rất nhiều nếu phụ nữ độc lập. Vậy nên, tôi tin rằng, phụ nữ cần đàn ông, nhưng không phải là một thằng đàn ông tồi.

Tôi sống một mình, hầu như tôi rất ít khi cần đến sự giúp đỡ của người khác. Tôi có thể lắp một bóng đèn, sửa chữa lại những vật dụng trong nhà nếu như nó không quá phức tạp. Hoặc nếu nằm ngoài khả năng , tôi sẽ tìm đến một anh thợ sửa chữa lành nghề thay vì làm phiền một người quen. Hầu như cuộc sống tôi không có bóng dáng bất kì một người đàn ông nào. Rồi một hôm đường ống dẫn nước nhà tôi bị hỏng, chỉ một vết rạn nứt khiến nước chảy tràn lan tung tóe. Tôi mất hơn nửa tiếng đồng hồ với hành động dùng dây cao su buộc chặt khúc ống bị vỡ, nhưng tôi không thể. Vừa buộc chặt thì nó lại bung ra, và cứ thế tôi cứ ngồi lì với hành động buộc đi buộc lại. Rồi tôi bật khóc, lần đầu tiên tôi thấy mình bất lực trước một hành động vặt vãnh như vậy. Tôi không thể tin rằng tôi lại bật khóc chỉ vì tôi không thể sửa lại đường ống nước. Nhưng tận trong tâm can, tôi biết ý chí mạnh mẽ của tôi đang mệt mỏi. Nó đã quá mệt mỏi vì phải gồng mình. Có lẽ, khoảnh khắc đó tôi nhận ra, phụ nữ dù có mạnh mẽ đến đâu, họ cũng cần một bờ vai để nương tựa, dựa vào những lúc mệt mỏi và hụt hơi.

Tất nhiên, nếu ở bên cạnh một người đàn ông mà anh ta chẳng làm được gì ngoài mang lại đau khổ và tuyệt vọng, thì tôi thà sống trong cảnh cô độc còn hơn. Nhưng nói thế không có nghĩa tôi được quyền trở thành gánh nặng cho người đàn ông tôi yêu. Kahlil Gibran, một thi sĩ nổi tiếng mà tôi rất yêu quý, tôi nhớ ông ta đã từng nói rằng hai người yêu nhau giống như hai cột trụ trong một ngôi đền. Họ nâng đỡ cho cùng một cái mái, nhưng họ tách rời, họ không gắn với nhau. Vậy nên, tôi tin rằng người phụ nữ và người đàn ông sống trong một tình yêu, bên ngoài họ không phụ thuộc lẫn nhau, nhưng thực chất cả hai vẫn đang cùng nâng đỡ một cái gì đó chung.

Nếu một người phụ nữ đánh mất niềm tin ở đàn ông, tự hiến thân mình trong tình trạng tê liệt, sợ sệt đàn ông. Tôi đã nghe nhiều phụ nữ oán trách hận thù đàn ông bởi sự thay đổi của anh ta, và tôi cũng đã biết đến cả những người đàn ông chán ngán người phụ nữ bởi những ham muốn sở hữu, hay những tính cách vặt vãnh của cô ấy đang cướp đi sự tự do của anh ta. Đàn bà nghĩ rằng họ thiệt thòi, đàn ông thì tin rằng họ đang chịu đựng.

Trong thực tế, đàn ông ít khi ngồi một chỗ để gặm nhấm những bực bối của anh ta về phụ nữ, bởi anh ta còn rất nhiều gánh nặng khác, chẳng hạn như sự nghiệp. Đàn ông vốn bản chất luôn hướng ra thế giới bên ngoài, những ước nguyện mang tầm vĩ mô nên mối quan tâm của anh ta đến người phụ nữ sẽ bị cắt xén ra nhiều phần. Phụ nữ không thế, họ chẳng quan tâm đến chính trị, xã hội, sự nghiệp. Phụ nữ không quan tâm đến thế giới, bởi thế giới của cô ấy chính là người đàn ông cô ấy yêu. Nhưng thế giới của đàn ông thì chưa bao giờ dành riêng cho một người phụ nữ. Vốn liếng phụ nữ đặt vào canh bạc này bao giờ cũng mang tính rủi ro cao hơn, bởi cô ấy luôn dốc cạn những gì mình có. Đàn ông thì khác, họ chỉ luôn đặt một phần. Ở một số nước tôi biết, chẳng hạn nước Nhật, phụ nữ sau kết hôn còn phải vứt bỏ luôn cả họ của mình, vứt bỏ công việc để tập trung vào việc nội trợ chăm sóc con cái, tự do của cô ấy cũng bị bó hẹp, tính tự do cá nhân hoàn toàn biến mất, chỉ vì cô ấy đã là vợ.

Tôi nói thế không phải vì muốn đòi hỏi quyền lợi gì cho phụ nữ, bởi một người phụ nữ đủ thông minh để hiểu rõ giá trị của mình, không có người đàn ông nào có thể gây sát thương lên họ. Nếu họ hiểu rõ đàn ông được cần để họ hạnh phúc trọn vẹn hơn, chứ không phải xuất hiện để cô ấy được hạnh phúc. Hạnh phúc của một người phụ nữ không nằm ở người đàn ông cô ấy yêu. Không một người đàn ông nào đủ sức mạnh phá hủy hạnh phúc của cô ấy. Nhưng đàn ông là được cần đến, anh ta có giá trị, anh ta vô cùng ý nghĩa. Phụ nữ không còn phải đánh mất niềm tin vào đàn ông, nếu cô ấy biết tin vào giá trị của chính mình.

Tôi không dám khoác lác mình là một người thông minh hay giỏi giang, nhưng tôi thực sự tin tưởng vào bản thân tôi. Tôi tin cậy vào ý chí học hỏi hiểu biết mỗi ngày của chính tôi. Tôi từng sống trong địa ngục vì niềm tin vào người đàn ông của tôi bị phản bội, nhưng nếu tình yêu lại đến, một người đàn ông khác xuất hiện. Tôi vẫn sẽ yêu anh ta, chân thành và không toan tính như chưa từng bị phản bội bởi đàn ông. Và nếu lại bị phản bội thêm một lần nữa, dù tôi có cảm thấy đau đớn tuyệt vọng, tôi biết rằng đó cũng chỉ là vấn đề của tôi. Bởi bản chất của tình yêu là thế. Tình yêu không có lỗi, đàn ông trên thế giới này cũng không có lỗi. Chỉ tại tôi, không đủ nhận biết để có thể gặp gỡ một người đàn ông chân thành.

Tôi biết đàn ông tốt rất nhiều, đàn ông chân thành là vô số kể, nhưng nếu tôi gặp phải một người đàn ông chẳng ra gì, tôi nghĩ than trách là vô ích, oán hận là vô ích. Chỉ là nồi nào úp vung nấy, điều trước tiên tôi nên làm là nhìn nhận lại bản thân. Tôi không có cái tôi muốn, mà có cái tôi xứng. Có lẽ tôi cũng là một người phụ nữ chẳng ra gì.

Tác giả: Ni Chi
Biên tập: Prana

Đánh giá nội dung bài viết

Để lại bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to site top