benjamin-manley-qkflfhjn1ka-unsplash

Bạn đã có đủ những thứ bạn muốn

Năm 2006 khi mới rời trường Đại học đi làm, mình nhận được học bổng thực tập sinh tại Mỹ. Khi đó mới xa nhà du học Nga về lại đang chuẩn bị cưới, mình chỉ muốn lập gia đình, có cuộc sống giản dị, ổn định. Rồi vì cả những lý do khác, chủ quan, khách quan cuối cùng mình buông chuyến đi Mỹ và lấy chồng như kế hoạch. Mình có tiếc không, có, nhưng ít thôi.

Sau đó vài tháng yahoo chat với một anh bạn trong chuyến đi Mỹ đó. Ảnh kể về những cuộc phiêu lưu, làm việc thực tế một vòng bên trong các nhà máy lọc dầu hoành tráng của nước Mỹ. Thì lúc này mình tiếc, tiếc đau, tiếc đớn, khóc như mưa. Nhìn lại mình lúc đó chỉ là một phụ nữ quanh quẩn xó bếp, góc nhà, sự nghiệp không có điểm nhấn và dấu ấn gì nổi bật. Mình biết mình tiếc vì đã bỏ qua một cơ hội quý giá.

Sau đó thì có bầu, có con và công việc làm vợ, làm mẹ bận rộn khiến mình quên hẳn đi niềm tiếc. Mãi đến khi con trai được đầy tháng cũng là dịp Tết, mình nhận được thiệp chúc mừng từ người anh đó năm đó. Mình mới chợt nhớ ra là có một hội đấy đang ở Mỹ, cái hội đang nắm giữ giấc mơ của chính mình. Mình chợt nghĩ giờ này mà mình đang ở Mỹ thì sao nhỉ? Khoảng một phần nghìn giây thoáng qua, một cảm giác co thắt lại vì sợ, nỗi sợ mất con, xa con. Sau đó thì mình chợt mỉm cười và nhìn cậu con trai bé bỏng, thở thào một cái “may quá không đi.”

Đến giờ đã 13 năm, cuộc sống mình cũng nhiều thay đổi. Chỉ có một điều là tình yêu dành cho con vẫn vẹn nguyên như ngày nào. Mỗi sáng mở Facebook đập vào mắt là những hình ảnh lung linh đẹp đẽ của mọi người check-in chỗ này chỗ khác, hay hình ảnh những người phụ nữ kiếm tiền rất giỏi, hoặc thể lực dẻo dai với hành trình thể thao đáng ngưỡng mộ… Mình đã từng ghen tỵ với họ, hay ao ước được như thế, hay tủi thân khi nhìn lại với nhiều cảm xúc. Nhưng một sáng mở mắt ra, nhìn cục kim cương 12 tuổi nặng 45kg ngủ yên với đôi má phúng phính thì mình mới ngấm và thấm câu nói của thầy Menis:

“Bạn đã có đủ những thứ bạn muốn. Bạn không đủ những thứ mà bạn không cần.”

Mình xem Sasuke với con trai, có màn vượt suối, đu dây. Người chơi phải buông dây này, với tay nắm lấy dây khác, cứ như vậy mới vượt được qua suối. Thử thách để không bị ngã là BẠN CHỌN DÂY NÀO?

Thực ra cuộc sống này vận hành rất đơn giản. Nó là những gì bạn ĐÃ CHỌN. Bạn đã chọn rồi hãy nhìn sâu vào bên trong chính mình và hài lòng với nó đi, vì đó là lựa chọn của bạn. Còn nếu bạn không thấy hài lòng? Hãy khao khát hành động để vươn tới nắm lấy sợi dây khác.

Không muốn buông cái này, nhưng lại rất muốn cái kia và chỉ biết ngó nghiêng sang bên thì bạn sẽ không thể với tới mục tiêu của mình. Như vậy, cả đời bạn sẽ luôn ở trong trạng thái rối rắm.

Tóm lại:

Hoặc là bạn đứng yên hài lòng nắm cái dây bạn đã CHỌN. Hoặc là bạn buông cái dây đó ra và quyết liệt hành động để với tay nắm lấy sợi dây khác. Bi kịch là ở chỗ bạn cứ nắm chặt cái dây này không chịu buông, trong khi cũng chẳng hành động để mà tiến tới, bạn chỉ biết than vãn, đổ lỗi, oán trách, tiếc nuối, ghen tỵ, ghét bỏ… người khác. Và bạn sẽ chết chìm với mớ hỗn độn đó.

“Bạn đã có đầy đủ những thứ bạn muốn. Bạn không đủ những thứ mà bạn không cần.” – Tiến sĩ Menis Yousry

Tác giả: Trần Phương Hà
Biên tập: SUYNGAM.VN
Ảnh: Benjamin Manley

Đánh giá nội dung bài viết

Để lại bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to site top