i-quc3a1-nge1baafn

Đời quá ngắn để không tận hưởng

Nhắc đến từ “tận hưởng” có thể sẽ có bạn nhầm lẫn nó với hàm ý “thụ hưởng” như một cách tiêu pha vật chất để mang lại khoái cảm cho bản thân: Đốt tiền vào các thú vui mua sắm, tiệc tùng, đàn điếm, v.v… trong một khoảng thời gian ngắn mà không quan tâm là mình có nên làm việc đó hay không và nó có thật sự mang lại ích lợi cho bản thân không.

Từ “tận hưởng” tôi đang muốn nói tới ở đây nằm dưới thẳm sâu một hành động. Nó là điểm tựa cho hành động bắt đầu trong sự sung sướng, thay vì “hưởng thụ” để có được sự hoan lạc ấy. Nó là một sự dấn thân vào trong các gam màu cuộc sống, tan mình ra ở cả những nốt thăng và trầm. Khi những sợ hãi quy hàng thì sự xúc động đứng lên nắm lấy ngai vàng trong cõi hồn và đẩy đưa ta đi về phía tận cùng trải nghiệm.

Không phải hành động là thứ mang lại hạnh phúc, mà sự dũng cảm tiến về nơi “không biết” mới bật tung cánh cửa của những sống động cuộc đời.

Tôi đã từng nghe một người em kể chuyện rằng cô bé đang rơi vào một giai đoạn mất hết hứng thú với cuộc sống, tinh thần suy giảm, và mọi sự tương tác rủ nhau đi xuống. Cô bé nhớ những ngày hừng hực sức sống trước kia với mỗi buổi sớm thức dậy là một sự rạng ngời mến yêu. Nhưng khi tôi nói rằng “đời quá ngắn để không tận hưởng” thì em không hiểu tôi đang muốn nhắn nhủ điều gì. Vì em vẫn đáng cố gắng chống cự lại những thay đổi cực đoan nơi chính mình.

Không chỉ em tôi, mà ngay chính bản thân bạn (cũng có thể) chưa thấu tường bản chất của việc tận hưởng và sự ngắn ngủi đến kinh ngạc của cuộc đời. Nó ngắn đến mức vụt qua nhanh không kịp nắm bắt và bạn luôn phải nhìn nó ở thì quá khứ, luôn chứng kiến nó bằng một hình ảnh phóng chiếu trong tâm tưởng và gia nhập lại cuộc vui bằng một ý chí cá nhân. Có mấy ai là sống ngay trong chính khoảnh khắc này, nhai nuốt nó thật sâu vào tận trong hồn mình? Và tất nhiên, không bao giờ phải mò mẫm đào bới lại nó trong trí nhớ nữa vì đang bận rộn “tận hưởng” những giây phút bây giờ.

Bước ra ngoài sân và để cho làn nắng lấp lánh trên da thịt. Những nốt nhảy nhiệt lượng tí tách trên bờ vai, trên gò má và trên những lọn tóc mai. Không cần phải giãy lên lấy tay che con nắng hay mặc áo khoác phủ kín người như Ninja, bạn chỉ cần đứng đó và hít thở vài lần nhẹ nhàng. Khi đó, đất trời là của bạn, ánh sáng là của bạn, sự ấm áp là của bạn. Chính việc tận hưởng là điều mang tới sự hưởng thụ tinh thần – thứ không thể mua sắm được bằng vàng bạc.

Hoặc khi một nỗi buồn xâm chiếm cõi lòng, bạn cũng có thể “tận hưởng” nó tương tự như vậy. Cứ coi nó như một cơn mưa bay bay trong gió và mơn trớn lên người bạn, chảy thành những dòng lệ lấp lánh. Bạn đứng đó, giang rộng đôi tay và đón cả cơn mưa vào lòng. Nó sẽ là của bạn, TOÀN BỘ.

Tôi thiết nghĩ rằng bình thường con người vẫn cảm thấy đau khổ không phải vì trải nghiệm của họ khó chịu, mà bởi vì trải nghiệm đó bị pha tạp bởi thái độ khó chịu riêng mình. Nên một nỗi đau chưa từng là trọn vẹn, một cơn giận chưa từng là trinh nguyên, và một sự ăn năn day dứt chưa từng trắng trong như tờ giấy mới. Cái khổ kia nằm ở sự tạp nham – thứ ngăn cản vẻ đẹp tròn vẹn của vạn vật được biểu lộ.

Chỉ bằng cách tận hưởng – cho chúng được đổ bộ hết mình vào nơi này như mục đích ban đầu của chúng, bạn mới có thể được chứng kiến sự thuần khiết của tất thảy các trải nghiệm. Sẽ chẳng có ai phải đau đớn khi nhúng mình vào trong cái đẹp tròn vẹn. Tâm hồn người ấy sẽ tự khắc trở nên đủ đầy, tươi mới và căng tràn.

Mọi thứ vốn dĩ vẫn đang phơi bày ngay trước mắt và chỉ đợi bạn bước vào trong nó, nhẹ nhàng, âu yếm. Đó là một sự mời gọi quyến rũ thường trực nhưng chẳng có mấy ai nghe thấu mà đi theo. Chúng ta chẳng biết làm gì ngoài giãy đạp, ngoài đốt cháy những mến thương bằng sự phản kháng. Thế gian này chẳng ai làm ta đau khổ, chỉ có ta oằn mình lên và tự thấy nhức nhối trong người, rồi đi đổ lỗi cho những thứ ở gần trong tầm mắt.

Chỉ bằng cách tận hưởng, bằng cách quy hàng thì bạn mới có thể dâng hiến những ngọt lành vào trong đời sống, đồng thời cũng thấm nhuần những mật sữa thơm ngon của cuộc đời. Khi ấy, bạn sẽ trở thành một pháp sư có khả năng co rút tất thảy dòng thời gian trở về một cái chấm. Ở trong cái chấm đó, bạn chỉ còn biết hiện diện nơi bây giờ – nơi cả thế gian là của bạn.

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Đánh giá nội dung bài viết

Để lại bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to site top