se1bba3-gc3ac-lc3a0m-ne1baa5y

Sợ gì làm nấy!

“Đây là cách phép thuật được thực hiện: Bằng cách quăng bản thân mình vào vực thẳm, khám phá ra được rằng nó là một chiếc giường tơ êm ái.” – Terence McKenna

Trước kia, tôi sợ rất nhiều thứ và thường xuyên cảm thấy căng thẳng, dúm dó một góc vì đủ thứ chuyện trên đời: sợ người khác đánh giá, sợ mình bị tổn thương, sợ người khác bị tổn thương vì mình, sợ cô đơn, v.v… Trong lòng luôn dấy lên rất nhiều những suy nghĩ cản trở, ngụy biện khiến tôi không thể hành động được, không thể bung tỏa sức mình vào trong đời sống được. Đó là một chuỗi ngày đen tối mà tôi đã phải trải qua.

Nhưng ở tận cùng của sự gò ép và co rút ấy, những nỗi sợ hãi đã cho tôi thấy nguyên hình của nó trong một khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi. Khi tôi giận dữ vì đau đớn, tất cả chút sức tàn còn lại bên trong đã bùng lên để bật tung những xích xiềng đang bủa vây. Giống như con giun xéo lắm cũng quằn, tôi bực, rất bực khi thấy mình run rẩy như một con chó gặp mưa chỉ vì những chuyện ngớ ngẩn, vì những lời nói ngụy biện tiêu cực lảm nhảm trong tâm trí. Chúng chỉ là những lời nói vọng ra từ trong tăm tối chẳng thấy mặt kẻ chủ nhân, chúng chỉ như một làn sương khói. Vậy thì làm sao chúng có thể mạnh hơn cú đấm của đôi bàn tay này, bước chạy của đôi chân này và tiếng gầm từ trong lồng ngực này chứ?

Từ khoảnh khắc “điên tiết” đó, tôi bắt đầu có tư duy đảo ngược rằng: sợ ở đâu sẽ dấn thân vào đó, để xem nỗi sợ ấy có thật sự to tát đến vậy không. Tôi đã đứng dậy và thách thức những mưu mẹo lừa đảo của tâm trí yếu hèn. Nó và tôi sẽ cùng chứng minh sức mạnh của mình trên một võ đài trải nghiệm. Và chỉ trải nghiệm mới có thể là người phán xử xem ai là kẻ bề trên.

Khi sợ tỏ tình mà người ta từ chối, thay vì giữ lại những xúc động trong lòng, tôi đã tiến đến và nói lời cảm mến. Ngay sau khi những sợ hãi bắt đầu lồng lên (chúng đã ra đòn trước), tôi phải là người đáp trả bằng một hành động cụ thể. Vấn đề không phải là người được tỏ tình có đồng ý hay không, vấn đề là tôi đã vượt qua được chính mình, đã dám thể hiện và diễn đạt bản thân trong một hành động thổ lộ nội tâm. Và cảm giác sướng vui khi nâng mình lên một tầng cao mới của sự dũng cảm có thể ngang bằng thậm chí vượt trội hơn cảm giác được người ta yêu mến trở lại. Trong khi hành động, sự tự tin và nội lực của tôi đã được giãn nở, đó mới là điều quan trọng nhất. Và thường thì ít ai không bị hấp dẫn bởi những người tự tin.

Khi sợ sống ở một nơi xa lạ không bạn bè, người thân, thay vì ở nhà tiếp tục bám váy mẹ, tôi đã quyết định lên đường trú chân ở một thành phố mới – nơi cách nhà hàng giờ đồng hồ bay. Và mỗi lần dạo bộ một mình ở nơi cách biệt với những thân thuộc an toàn trước kia, tôi thấm hiểu được trách nhiệm chăm lo chính mình, và cảm giác nhúng sâu vào hiện tại khi cái chết có thể ập đến bất kỳ lúc nào trong khi xung quanh đây chẳng ai biết tôi là ai. Tôi đã bầu bạn với những nỗi khiếp đảm ấy mỗi ngày cho tới khi chúng trở thành một sự đơn điệu bé nhỏ không cần phải lu loa bật đèn cảnh báo nữa.

Khi sợ người khác tổn thương vì những luồng tư tưởng khác biệt, thay vì giữ chặt chúng ở trong lòng và quặn thắt vì căng thẳng, tôi đã nói ra những gì mình thật sự cảm thấy, cách mình nhìn nhận thế giới. Vì tôi cho rằng con người không thể làm tổn thương được con người, chỉ có tư tưởng là làm tổn thương nhau. Và chúng cần được diễn đạt để thấu hiểu và mở rộng bởi những khác biệt đối nghịch. Ở đây, tôi đang nói về trường hợp trò chuyện để đi đến sự đồng cảm và gìn giữ mối quan hệ. Nó khác với chuyện ganh ăn thắng thua, đúng sai với người khác.

Đấy, cứ như vậy, mỗi khi trong tâm tưởng dấy lên một nỗi sợ, thay vì quy hàng nó như trước kia, nằm bẹp xuống như một con gián chỉ biết nghe lời, tôi đã coi những lời run rẩy ấy là ngón tay chỉ tới những việc cần làm, những nơi cần tới, những mảnh đất mà sức mạnh của mình sẽ được nở rộ. Và TẤT CẢ mọi lần, quyết định dấn thân của tôi đều đúng đắn một cách không tưởng. Hoa trái mà sự dũng cảm mang lại to lớn hơn tất thảy những bình yên có được của một cuộc đời chui rúc chốn an toàn.

Trong sự “nổi loạn” làm ngược ấy, tôi càng lúc càng hiểu ra rằng không chỉ nỗi sợ hãi mà bản thân sự an toàn cũng là một điều giả tạo, một ảo ảnh. Sự an toàn ấy không hề tồn tại trên đời. Vì cuộc sống là sự chuyển động và biến hóa không ngưng nghỉ. Một điều bất kỳ luôn có thời hạn, luôn chực biến mình thành một điều gì đó khác. Vậy nên việc dừng chân ở một nơi nào đó cố định mới chính là một sự nguy hiểm. Trong khi, nỗi an toàn duy nhất nằm ở sự vận động, ở trong chính sự bấp bênh chập chờn không báo trước.

Tôi nói rằng “sợ gì làm nấy” không có nghĩa là bản thân trẻ trâu muốn thách thức cả thế giới, thách thức mọi luật lệ để lao thân vào những chuyện thị phi hay vô đạo như trộm cắp, giết người. Việc đó là ngu xuẩn không cần thiết. Những gì tôi quyết định hành động đều là để vượt qua những giới hạn của chính mình, hoàn thiện những mặt yếu kém của bản thân.

“Không ai quá giác ngộ tới mức không cần phải cải tiến chính mình.” – Terence McKenna

Đôi khi, nó chỉ đơn giản là tập cho trọn vẹn một bài yoga khi trong lòng cảm thấy chán nản; thức dậy vào sáng sớm khi mí mắt không buồn muốn nhấc lên; hay thậm chí, nó là một sự từ chối tiếp lời cho những cuộc trò chuyện tiêu cực từ những người xung quanh, trong đó có gia đình hay bè bạn.

Mỗi ngày, tôi học cách vượt qua nỗi sợ đau đớn, mệt mỏi và cô đơn như vậy. Những thứ đó chỉ có thể được chuyển hóa và tan biến bằng cách đi thẳng vào bên trong với một hành động đảo ngược. Tôi cho rằng hành động chính là lời khẳng định bản lĩnh mạnh mẽ nhất trên thế gian này. Bên cạnh tình yêu, nó là thứ có khả năng dập tắt sự lải nhải và ngụy biện dài lê thê của tâm trí. Nó sẽ thiêu đốt tất cả những hèn hạ, dối gian mà chúng ta đeo gánh bên người.

Tất nhiên, không phải cứ bảo làm ngược là làm được ngay vì quán tính sợ hãi của ta vẫn còn lớn những ngày tháng đầu tiên. Nhưng không quan trọng nơi mình đang đứng mà quan trọng hướng mình đang đi. Nếu cứ tiếp tục tiến lên, tự thúc mình thêm một chút lực nữa thì phép màu có thể diễn ra. Sự thật là điều đó luôn diễn ra với những người dũng cảm. Vậy nên nếu ai đó hỏi phương châm sống của tôi là gì, thì tôi sẽ không ngần ngại trả lời rằng: Sợ gì làm nấy!

Tác giả: Vũ Thanh Hòa

Đánh giá nội dung bài viết

Để lại bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Back to site top